Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 306 - Chương 306. Rời Bỏ Ruộng Đồng Quê Hương (2)

Chương 306. Rời bỏ ruộng đồng quê hương (2)
Chương 306. Rời bỏ ruộng đồng quê hương (2)

“Tên hay! ‘Chúng lý tầm tha thiên bách độ’, Tống đạo hữu đây không phải đã tìm thấy chúng ta rồi sao!”

(Chúng lý tầm tha thiên bách độ: Tìm người giữa đám đông trăm ngàn lần)

Trong đám người chợt vang lên một thanh âm quen thuộc.

Tống Tiềm Cơ quay đầu lại nhìn, thấy Tinh Trai và Tử Mặc chui ra từ một ngã rẽ.

“Nơi này hồi âm vang vọng, ban nãy chúng ta ở trong kia cũng nghe thấy có bằng hữu của Viện Giám sư huynh tới”

Tử Mặc vẫy tay với Tống Tiềm Cơ:

“Trước tự giới thiệu một chút….”

Cảnh tượng xấu hổ được hoá giải, chúng thư sinh dùng ánh mắt ám chỉ ý ‘bội phục’ với hai người, quả không hổ là sư huynh:

“Hai vị sư huynh cuối cùng cũng quay về rồi!”

“Sao lại chỉ có hai vị sư huynh, những người khác không mời tới được sao?”

Thư sinh dẫn đầu nhìn về phía sau lưng họ.

Biểu cảm đắc ý của Tử Mặc trong nháy mắt liền biến mất, hắn bất lực đáp:

“Đừng nhắc đến nữa. Người thì không nguyện ý tới, người thì bảo phải để Viện Giám sư huynh tự mình qua đấy một chuyến”

Có người bực bội lên tiếng:

“Chúng ta đã nói rồi, thương thế của Viện Giám sư huynh chuyển biến xấu, về sau cần mọi người cùng xuất lực, có đồng tâm hiệp lực mới đột phá được vòng vây, bọn họ vì sao không tin?”

“Không phải là không tin, là không nguyện ý tin, không dám tin”

Tinh Trai thở dài:

“Chuyện đến nước này, nhà nào tự tính toán cho nhà nấy thôi”

Tình cảnh hiện giờ hết sức bi thảm, lòng ai nấy cũng đều chất chứa tâm sự nặng nề.

“Ta đi báo một tiếng cho sư huynh biết đã”

Tử Mặc đang định đi về phía băng thất thì một thanh hắc đao đã chặn lại trước người.

Là Tuyết Nhận Đao của Tử Dạ Văn Thù.

Tống Tiềm Cơ:

“Ta cầm thanh đao này, ý tứ chính là sư huynh của các ngươi cần tập trung dưỡng thương, bắt đầu từ bây giờ, nơi này sẽ do ta tiếp quản”

“Không tin sao? Có thể đi hỏi sư huynh các ngươi mà xem”

Tống Tiềm Cơ vừa đi vừa nói.

Tử Mặc vội đáp:

“Sư huynh vẫn luôn đao không rời thân, nhìn thấy Tống Tầm đạo hữu cầm theo đao của sư huynh, chúng ta đương nhiên tin tưởng, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, đâu có ai muốn làm phiền sư huynh nghỉ ngơi. Chỉ là đạo hữu có điều không biết, hiện giờ tình thế nơi này đang hết sức phức tạp, loạn trong giặc ngoài, hôm qua còn suýt nữa thì đánh nhau….”

Tống Tiềm Cơ gật đầu ra hiệu hắn vẫn đang nghe.

“Đệ tử thế gia Quận Diên Thuỷ, Quận Phục Dương, tổng cộng hơn bốn mươi người, bọn họ nhiều thế hệ có quan hệ thông gia, đều là anh chị em với nhau, giờ cũng coi như là một đội. Trong đội của bọn họ có sáu Nguyên Anh kỳ, những người khác đều là thiếu gia tiểu thư có gia thế, từ bé đã được nuông chiều, tụm lại trong động một bước cũng không chịu ra.

Ba đội tán tu đều tới từ Thiên Tây Châu, bọn họ đã quen biết nhau từ trước, ba mươi người tạm thời kết thành liên minh, giờ tụ lại một chỗ hòng muốn cướp lấy pháp khí và đan dược của đội ngũ khác để xông ra ngoài. Bọn họ hành sự không theo quy củ, cũng không quan tâm đến đạo lý, quả thật không thể giao tiếp nổi!”

Tống Tiềm Cơ vẫn đi về phía trước, biểu cảm không thay đổi.

Hắn nghĩ thầm, các ngươi lấy cách nghĩ của người đọc sách đi trao đổi, thì làm gì có tên tán tu nhà quê nào chịu nghe.

“Còn có nữ tu của Hoa Khê Phái, mặc dù nhân số ít, tu vi không cao, nhưng thủ đoạn lại không thể coi thường, chúng ta vẫn phải phòng bị chút. Tống đạo hữu khả năng không biết, Hoa Khê Phái tiền thân chính là… là cái kia, cái Hợp Hoan Tông kia kìa”

Thần sắc của đám thư sinh cổ quái, vài người tuổi còn nhỏ mặt đỏ tai hồng cả lên, người lớn tuổi hơn thì cố ý cười vang trêu chọc bọn họ.

Tống Tiềm Cơ chỉ gật đầu:

“Ta biết”

Tựa như nghe thấy Hợp Hoan Tông cũng chẳng khác gì nghe thấy Hoa Vi Tông.

Tử Mặc chợt thấy vô vị, ra hiệu cho Tinh Trai nói tiếp.

“Ngoài ra còn có hơn ba mươi người của Tiên Âm Môn. Các nàng không vừa mắt Hoa Khê Phái, mới gặp mặt đã gọi đối phương là yêu nữ, đối phương lại gọi các nàng là giả tiên. Tiên Âm Môn là đại môn phái, vốn dĩ lần này có hàng trăm đệ tử cùng tiến vào bí cảnh, mênh mông cuồn cuộn, nhưng đội ngũ này của Diệu Yên tiên tử bị tách khỏi những người khác, cũng giống như đội ngũ của Thanh Nhai chúng ta, bị mất liên hệ với đồng môn…”

“Ngươi nói ai?”

Tống Tiềm Cơ dừng bước.

“Ta nói là Tiên Âm Môn, Diệu Yên tiên tử”

Chúng thư sinh thấy thế liền cười trộm, nháy mắt đá mày với nhau.

Cho dù ngươi có trấn định thờ ơ đến mấy, nghe thấy cái tên ‘Diệu Yên tiên tử’ cũng phải thay đổi sắc mặt.

“Sao có thể như vậy”

Tống Tiềm Cơ lẩm bẩm, tiếp tục đi về phía trước.

“Đúng đấy, thế đạo thay đổi rồi, trước đây tu sĩ bình thường muốn gặp ‘đệ nhất mĩ nhân’ một lần chẳng phải là chuyện khó ngang lên trời sao! Tống đạo hữu từng gặp chưa? Có muốn đi gặp không? Có cần ta giúp ngươi giới thiệu cho không?”

Diệu Yên và bí cảnh, hai từ này căn bản không hợp.

Nhắc đến Diệu Yên, đám tu sĩ liền nghĩ tới Dao Cầm hoa tươi, yến hội ca vũ, mây tía xán lạn cùng với Ô kim xa hoa lệ, đều là phong quang hiển hách của giới thượng lưu trong tu chân giới.

Còn nhắc đến bí cảnh, chỉ nghĩ tới tranh đoạt, máu tươi, giết chóc.

Diệu Yên trước nay chưa từng tham gia rèn luyện trong bí cảnh, cũng không cần thiết phải tham gia.

Nàng ta vì sao lại đến? Tống Tiềm Cơ ngẫm nghĩ, Tiên Âm Môn chỉ sợ là đã xảy ra biến cố.

Vừa đi vừa nói chuyện, động băng càng lúc càng hẹp, phía dưới như một cái giếng sâu, đen kịt không thấy đáy.

Đám thư sinh lạnh đến mức răng va lập cập vào nhau, sắc mặt trở nên tái xanh.

Tử Mặc không kìm được mà phải dừng bước:

“Tống đạo hữu, đường này hướng về đâu vậy? Nơi này càng đi sâu về bên trong hàn khí càng nặng, linh lực vận chuyển càng chậm. Xuống dưới nữa chỉ sợ sẽ bị đông chết mất”

“Đúng vậy, hơn nữa còn không biết phía dưới có thứ gì mà có thể khiến những thứ ngoài kia đều không dám đi vào”

Tống Tiềm Cơ đáp:

“Ta xuống dưới hái chút đồ, các ngươi không cần đi theo”

“Này, đợi đã——”

Tinh Trai vươn tay ra.

Tống Tiềm Cơ thả người xuống giếng, rơi xuống giếng băng.

Tinh Trai muốn khóc mà lại không có nước mắt.

“Ta còn muốn hỏi hắn nếu không quay lại được, có thể để lại đao của sư huynh không? Đây là pháp khí bản mệnh của sư huynh đấy”

“Phi, phi, cái mồm quạ đen!”

Tử Mặc lo âu:

“Người này chui từ đâu ra vậy, sư huynh sao lại tin hắn đến thế”

Hết chương 306.
Bình Luận (0)
Comment