Muốn từ trong quần hùng Tu Chân giới xông ra thanh danh là rất khó, nhưng để kiếm được vài phần hư danh thì lại rất dễ dàng.
Tham gia qua một lần đại hội, chứng kiến qua một cuộc đại chiến, cùng người nào đó nói chuyện phiếm, đó đều là những chủ đề để tự giới thiệu bản thân trong câu chuyện.
Tu sĩ trẻ tuổi khi cùng người khác giao tiếp, dù cho có xuất thân là tán tu phàm nhân, ba đời tổ tông đều không có một vị danh nhân nào, nhưng chỉ cần báo ra tên của sư phụ trong sư môn, hay tiền bối trong gia tộc, cũng đều có thể tự xưng là ‘bằng hữu của người nào đó’.
Có người làm được một nửa bộ câu hỏi của Kỷ Thần, cũng đã dám tự xưng mình là ‘nửa danh nghĩa đệ tử’ của Kỷ biên tu.
Nhưng không có người nào dám mạo xưng là bằng hữu của Tử Dạ Văn Thù.
Vừa nghe đã biết là giả, phi thường giả.
Tống Tiềm Cơ cùng các tu sĩ của Thanh Nhai một đường đi qua, không hề cố tình che giấu bộ dáng. Các thế lực khắp nơi trong băng động vốn đề phòng lẫn nhau cho nên đều có thủ đoạn thu thập, thám thính tin tức của nhau.
Tống Tiềm Cơ vừa nhảy xuống giếng băng không lâu, tiếng bước chân đã vang vọng bốn phía.
“Ta đến gặp các ngươi, mời các ngươi ba lần bốn lượt, các ngươi đều không chịu tới, tại sao bây giờ lại kéo tới đây hết thế này?. Tử Mặc thấp giọng nói.
“Đương nhiên không phải để xem ngươi rồi, bọn ta tới là để xem vị bằng hữu kia của Viện Giám sư huynh”
Tinh Trai nhìn bốn phía xung quanh, mặt băng phản chiếu góc váy màu phấn hồng của tu sĩ Hoa Khê Phái, tay áo màu xanh biếc của tu sĩ Tiên Âm môn, ngoài ra còn có một vị cung phụng thế gia đang lạnh lùng đứng khoanh tay và hai vị tán tu đang co đầu rút cổ.
Nhóm thư sinh của Thanh Nhai vò đầu bứt tai, nhưng không thể biết rõ lai lịch chi tiết của vị tu sĩ họ Tống này.
Những tu sĩ khác không chỉ tò mò về người này mà phần nhiều còn là kiêng kị, cảnh giác, bọn họ một hai phải chính mắt nhìn thấy người này.
“Đột nhiên từ trên trời xuất hiện sao? Lại còn là bằng hữu của Tử Dạ Văn Thù nữa chứ? Ta chưa từng nghe nói tới người tên Tống Tầm này bao giờ”
“Hắn có biện pháp để tiến vào đây, vậy nói rõ, chúng ta cũng có biện pháp để đi ra ngoài”
“Nhìn kìa, hắn tới rồi”
Chỉ thấy từ trong giếng băng nhảy ra một người có thân hình gầy yếu, quần áo thì rách nát, tu vi cũng hết sức bình thường, nếu không phải hắn đang cầm theo Tuyết Nhận đao, ai có thể tin tưởng người có dung mạo bình thường này lại là bằng hữu của Tử Dạ Văn Thù chứ.
Nói hắn ‘cầm’ cũng không chính xác, trong tay hắn đang cẩn thận cầm một cây linh thảo trong suốt như pha lê, còn chuôi Tuyết Nhận đao thì đang được hắn ngậm ở trong miệng, giống như đang ngậm một cây cỏ dại.
Tống Tiềm Cơ đem băng diệp thảo vừa mới hái được bỏ vào hộp ngọc trữ vật, sau đó mới cầm lấy thanh đao, đứng ở đó không coi ai ra gì mà duỗi người, giống như hắn đang không ở trong băng động lạnh giá mà đang ở trên đồng ruộng hưởng thụ ánh mặt trời.
Hộp linh ngọc này có tác dụng giữ cho linh thảo được tươi tốt, từ trước đã được Tống Tiềm Cơ dùng để đựng hoa khoai tây, lúa mì, các hạt giống linh tinh khác, để an ủi nỗi nhớ đồng ruộng của chính mình.
Mọi người nhìn chằm chằm vào người trước mặt này, đánh giá từ trên xuống dưới, phảng phất như đang nhìn một quái vật.
Tử Dạ Văn Thù từ đâu tìm tới tên vô lại này vậy?
Tống Tiềm Cười nhìn mọi người xung quanh rồi mỉm cười nói:
“Các vị có gì chỉ bảo sao?”
Vị cung phụng thế gia kia là người đầu tiên mở miệng:
“Ngoài cửa động đang có mị yêu vây quanh, không biết vị Tống đạo hữu này tiến vào đây bằng cách nào?”
“Là Truyền Tống trận ngẫu nhiên, vừa lúc đến được nơi đây”
Trùng hợp như vậy sao?
Mọi người lộ ra thần sắc hoài nghi, nhưng không có tiếp tục hỏi nhiều, đối mặt với một người kỳ quặc, không rõ lai lịch, không biết cụ thể thế nào, ai cũng không muốn mình trở thành chim đầu đàn. Huống chi, hắn nhìn qua còn có cảm giác khó đối phó hơn rất nhiều so với Tử Dạ Văn Thù không nhiễm khói lửa phàm tục kia.
Không sợ những vị thần không biết trong nhân thế, mà chỉ sợ những người lăn lộn chốn hồng trần.
Tống Tiềm Cơ đi về phía trước, quay đầu nhìn lại phía giếng băng:
“Các ngươi đợi ở chỗ này là cũng muốn đi xuống nhìn xem sao?”
“Không, không”
Mọi người theo bản năng lùi về phía sau, nhường đường cho hắn.
“Hiện tại ta có việc cần làm”. Tống Tiềm Cơ khiêng đao lên đầu vai:
“Sau khi xong việc sẽ lại tới bái phỏng các vị”
Cùng là một thanh đao, đeo ở bên hông Tử Dạ Văn Thù có cảm giác trang nghiêm túc mục, còn vác ở trên vai người này trông lại giống như….một cái cuốc.
“Tống đạo hữu, xin dừng bước”. Một giọng nữ ôn nhu vang lên.
“Vào lúc nửa đêm, vài thứ bên ngoài kia sẽ có lực lượng mạnh nhất, bọn chúng sẽ tiến công vào trong động một lần. Tử Dạ đạo hữu nếu như không ở đây, việc canh gác đêm nay không biết….”
Tống Tiềm Cơ không dừng bước, vừa đi vừa lắc vỏ đao trên vai, thốt lên một câu hai nghĩa:
“Ta đi”
Vị nữ tu kia cầm theo làn váy đi ra:
“Ta đại diện Tiên Âm môn cảm tạ đạo hữu”
Không khí bên trong băng động rét lạnh, nàng khoác trên người một chiếc áo hỏa vân có tác dụng cách nhiệt, khí lạnh khi lại gần nàng sẽ bị bốc hơi thành từng đợt sương trắng, khiến cho nàng trở nên phiêu phiêu mù mịt giống như đang cưỡi mây đạp gió, cao không thể với tới.
Nữ tu Hoa Khê phái lẩm bẩm:
“Đến lúc này rồi, còn làm bộ cái gì nữa chứ”
Sắc mặt nữ tu Tiên Âm môn liền biến đổi, trợn mặt tức giận nhìn về phía người vừa nói:
“Yêu nữ, chớ làm càn”
Mắt thấy hai bên lại muốn tranh cãi với nhau, thư sinh Thanh Nhai liền vội vàng đứng ra khuyên can, Tống Tiềm Cơ lại giống như không nghe thấy gì cả.
“Tống đạo hữu sau khi xong việc, có thể tới chỗ bọn ta ngồi một chút, bọn ta sẽ chiêu đãi đạo hữu thật tốt”. Nữ tu Hoa Khê phái nói, thanh âm uyển chuyển động lòng người.
Tống Tiềm Cơ đáp ứng, đầu vẫn không quay lại.
Thư sinh Thanh Nhai thấy vậy liền mặt đỏ tai hồng, vội vàng quay đầu đi chỗ khác, giống như không thể tiếp tục nghe thêm được nữa.