Sau khi bóng dáng Tống Tiềm Cơ biến mất, mọi người cũng dần tản đi.
Đại diện của nhóm tán tu rời đi trước, giống như vội vàng muốn trở về cũng đồng đội bàn bạc. Sau đó là vị cung phụng thế gia cùng với nữ tu của Tiên Âm môn.
Nữ tu của Hoa Khê phái rời đi sau cùng, trước khi đi còn truyền âm nói:
“Này, hai vị tiểu thư sinh bên kia”
Tinh Trai ngơ ngác quay đầu lại, chỉ chỉ chính mình:
“Gọi ta sao?”
“Tỷ tỷ chính là đang gọi hai người các ngươi đấy”. Nữ tu Hoa Khê phái nhẹ nhàng cười nói:
“Xem ở việc trước đây được Tử Dạ sư huynh của các ngươi chiếu cố, ta có lời khuyên cho các ngươi. Linh thảo mà người kia cầm trong tay, được gọi là Băng Diệp thảo, chất lỏng của nó sau khi tiếp xúc với máu sẽ trở thành chất kịch độc. Hắn vừa mới cầm đi cho sư huynh của các ngươi….”
Lời còn chưa dứt, làn váy đã chuyển động, chốc lát đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Tử Mặc ngẩn ngơ, Tinh Trai thì sợ hãi run rẩy:
“Nàng là muốn châm ngòi quan hệ của chúng ta và Tống đạo hữu sao?”
“Nhưng mà, nếu linh thảo kia thật sự có độc như nàng ta nói thì phải làm sao bây giờ? Nếu sư huynh tin nhầm người…”
…..
Trong băng thất, Tống Tiềm Cơ mở ra hộp ngọc:
“Cây mà ta chọn có phẩm chất tốt nhất, chất lỏng tràn đầy, thoải mái cho ngươi sử dụng”
Tử Dạ Văn Thù rũ mắt nhìn Băng Diệp thảo:
“Vật này tiếp xúc với máu sẽ là kịch độc”
“Ta đã nói từ trước rồi, độc mà ngươi trúng phải lấy độc trị độc mới có thể giải được”. Tống Tiềm Cơ rút Tuyết Nhận đao ra, ở phía trên mu bàn tay phải cắt ra một vết, nhất thời máu tươi chảy ròng ròng. Hai ngón tay của tay trái chấm lên miệng vết thương của đối phương, lấy ít máu bôi vào chỗ vừa cắt.
Khi làm những việc này, biểu tình của hắn hết sức tự nhiên, cho nên Tử Dạ Văn Thù cũng không hề phòng bị.
“Ngươi làm gì vậy?”. Tử Dạ Văn Thù quát lên một tiếng chói tai, sau đó liền duỗi tay ra muốn đoạt lại đao.
Tống Tiềm Cơ lắc mình tránh đi, vắt ra chất lỏng của Băng Diệp thảo, lau lên chỗ vết thương hai lần, miệng vết thương lấy mắt thường có thể nhìn thấy đang trở lại màu đỏ tươi ban đầu.
“Ngươi nhìn thấy chưa, ta không có lừa ngươi chứ”. Hắn cười.
Tử Dạ Văn Thù trừng mắt nhìn hắn, ngực phập phồng lên xuống, vừa kinh ngạc vừa tức giận không thôi.
“Không phải đã tốt rồi sao?”. Miệng vết thương của Tống Tiềm Cơ đã khép lại, chỉ còn để lại một vết sẹo mờ.
“Ta không giống với những người khác, khả năng hồi phục vết thương cũng nhanh hơn nhiều… Ngươi còn trừng mắt với ta? Nhìn ngươi lúc này giống như thật sự muốn giết ta đấy nhỉ?”. Tống Tiềm Cơ hờ hững không thèm để ý, quơ quơ mu bàn tay trước mặt đối phương.
Chỉ có vừa rồi nhìn thấy hắn đổ máu, Bất Tử tuyền mới liền cùng hắn hòa hảo, không tiếp tục cáu kỉnh nữa.
Tử Dạ Văn Thù:
“…. Ta nói không tin ngươi bao giờ?”
Tuyết Nhận đao được rèn từ tài liệu đặc thù, vết sẹo do nó lưu lại không có khả năng biến mất hoàn toàn.
Tống Tiềm Cơ vừa bôi thuốc lên vết thương cho hắn vừa nói:
“Nếu ngươi tin, vậy nơi này liền giao cho ta đi. Những người đó sau khi trở về, khẳng định sẽ cùng nhau thảo luận xem phía dưới băng động rốt cuộc có bảo vật gì, ta là từ nơi nào xuất hiện, ta tới nơi này với mục đích gì….. Ngươi cũng có thể nhân đó mà thanh tịnh một chút.”
Tử Dạ Văn Thù trầm mặc.
Thời điểm hắn không nói lời nào, so với vách tường băng bốn phía còn lạnh lẽo hơn.
Băng Diệp thảo mát lạnh tới tận xương tủy, khiến cho cơn đau nhức nóng cháy nơi đầu vai hắn lập tức được giảm bớt.
Hắn nhìn vết sẹo mờ nơi mu bàn tay Tống Tiềm Cơ.
Tống Tiếm Cơ:
“Ngươi xem, tuy Tuyết Nhận đao đang ở trong tay ta, nhưng nó cũng có thể gây thương tổn đến ta bất cứ lúc nào”
Tử Dạ Văn Thù chỉ phun ra hai chữ:
“Thanh Nhai”
“Ta biết ngươi phải chịu trách nhiệm với người của Thanh Nhai, Thanh Nhai với ngươi là quan trọng nhất. Việc mà hai ngày này ta phải làm thật sự không có cách nào giải thích rõ nguyên do với ngươi. Nhưng ta lấy nhân cách, không, ta làm gì có nhân cách, ta lấy thổ địa dồi dào của Thiên Cừ ra đảm bảo, sẽ không làm tổn hại tới người thư viện các ngươi. Mấy nhãi con mà ngươi mang theo kia, ta sẽ trông chừng bọn họ”
“Không cần phải phát thề độc như vậy”. Ánh mắt Tử Dạ Văn Thù khẽ nhúc nhích.
Với Tống Tiềm Cơ, Thiên Cừ còn quý giá hơn tính mạng của hắn.
“Thay đồ đi”. Tử Dạ Văn Thù lấy một kiện phòng ngự pháp bào từ trong túi trữ vật ra ném cho hắn.
Trước đó, áo ngoài của Tống Tiềm Cơ đã bị Bất Tận hỏa đốt qua, trông đã hết sức chật vật rồi, lại trải qua chuyến đi này nữa, cơ hồ đã bị rách nát hết.
Tống Tiềm Cơ đưa tay tiếp nhận, bỗng nhiên cảm thấy pháp bào này rất quen mắt.
Đời trước, cũng tại địa phương này, hắn tự mình ghép xương, mới vừa băng bó xong, miễn cưỡng cầm được máu, cứ vậy để trần nửa thân trên, chỉ mặc một chiếc áo khoác rộng thùng thình mà đả tọa nghỉ ngơi.
Tử Dạ Văn Thù cũng ném cho hắn một kiện phòng ngự pháp bào.
Lúc đó, Tống Tiềm Cơ không tiếp, chỉ giễu cợt hắn:
“Đệ tử đại môn phái như các ngươi, mỗi lần đi xa nhà, bên trong túi trữ vật chắc phải mang theo hai mươi bộ quần áo đấy nhỉ? Quần áo không chuẩn bị sẽ không ra khỏi cửa sao?”
“Thay”
Tống Tiềm Cơ không kiên nhẫn:
“Ta vẫn luôn như vậy”
“Có nữ tu ở đây”. Tử Dạ Văn Thù nói.
Quần áo không chỉnh tề là một hành vi thất lễ, mạo phạm đối với nữ tu. Nhưng lúc đó, cả người Tống Tiềm Cơ đều đang đau nhức, cho nên cũng lười để ý tới:
“Không phải chứ, đều đã lúc nào rồi, còn chú ý tới chuyện đó?”
Tống Tiềm Cơ cảm thấy, bản thân mình cùng Tử Dạ Văn Thù đúng là trời sinh bát tự không hợp. Tính cách người này vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, sẽ không nói được một lời hay ho nào, lúc nào cũng mang theo một mớ quy củ.
“Đổi”. Tử Dạ Văn Thù lại thúc giục.
Tống Tiềm Cơ cười lạnh:
“Đổi cái đầu ngươi. Chúng ta chỉ là tán tu chân đất, không giống như các đại lão gia quý tộc các ngươi. Ta hy vọng đến thời điểm ngươi chết cũng sẽ chết một cách hết sức quy củ”
“Thay”. Thanh âm của Tử Dạ Văn Thù lại vang lên.
Tống Tiềm Cơ thanh tỉnh lại, tiếp nhận lấy pháp bào:
“Biết rồi… Đa tạ”