Đời trước, chiếc phòng ngự pháp bào màu đen này phải chịu đựng lửa giận của Tống Tiềm Cơ, bị hắn dùng kiếm chém thành hai nửa, nhưng đời này, lại được hắn mặc ngay ngắn trên người.
Tử Dạ Văn Thù cũng đồng ý yêu cầu tiếp quản động băng của hắn.
Bọn họ không còn tranh chấp không ngừng, nói lời tàn nhẫn như ở đời trước nữa.
Hai người Tinh Trai và Tử mặc đang canh gác ngoài cửa, tâm lý thấp thỏm đợi một lúc lâu, không nghe thấy động tĩnh đánh nhau ở bên trong.
Chợt thấy một bóng người đen nhánh bước ra, Tinh Trai đang định gọi ‘Viện Giám sư huynh’ thì lại nhất thời cứng họng.
Tử Mặc ngạc nhiên:
“Tống, Tống đạo hữu, sao ngươi lại mặc pháp bào của sư huynh?”
Tống Tiềm Cơ không trả lời câu hỏi của hắn mà nói:
“Đi thôi, đưa ta tới gặp các vị đạo hữu ở trong này nào”
Đồng dạng là mang theo Tuyết Nhận đao, đồng dạng là mặc một bộ hắc ý, nhưng trông Tống Tầm lại chẳng giống người đứng đắn gì cả.
Tử Mặc nhìn chằm chằm bóng lưng màu đen phía trước, căm giận bất bình:
“Sao hắn chẳng biết ngại như vậy chứ, có mặc long bào cũng làm sao giống được thái tử”
Tinh Trai truyền âm:
“Hắn có giống hay không cũng không quan trọng, ít nhất hắn không sử dụng Băng Diệp thảo để hạ độc sư huynh”
Tử Mặc sụp đổ:
“Ngươi nghiêm túc đấy hả? Chuyện này mà cũng được tính là ưu điểm sao?!”
Thư sinh Thanh Nhai khác đuổi theo Tống Tiềm Cơ:
“Tống đạo hữu, đợi đã, không thể tuỳ tiện đi vào ——”
Bọn họ mới chỉ không để ý một chút mà Tống Tiềm Cơ đã đi vào động băng nơi đám tán tu đang tụ tập.
Trong băng thất của Tử Dạ Văn Thù, vách tường bốn phía bóng loáng như gương, xung quanh cũng không có đồ vật gì.
Mà ở nơi này, trên mặt đất lại được trải ba lớp da yêu thú cách nhiệt, trên vách tường treo thịt khô của yêu thú, pháp khí, trận tài đã hỏng cùng với xương xẩu của yêu thú được ném lung tung trong góc, giống như một đống rác.
Đám tán tu tổng cộng hơn ba mươi người, đang ngồi lộn xộn trên tấm da yêu thú bẩn thỉu kia, vừa ngửa đầu uống rượu, vừa nói tục cười đùa.
Đại hán ngồi ở chính giữa cao lớn như một ngọn núi nhỏ, để trần phần thân trên, đang dùng chuỷ thủ cắt thịt yêu thú, sau đó dùng mũi đao chọc lấy, trực tiếp đưa vào miệng.
Thấy có người đi vào, hắn chợt ngẩng đầu lên nhìn, cao giọng cười to:
“Ha, chúng ta còn chưa đến bái phỏng Tống đạo hữu mà đạo hữu đã tự mình tới đây rồi!”
“Diêm bang chủ”
Tống Tiềm Cơ mở miệng.
“Ngươi nhận ra ta sao? Đã từng nghe đến tên của ta rồi à? Đúng rồi, chúng ta đều là tán tu mà!”
Đại hán kia đứng dậy, tiến về phía hắn, giống như một ngọn núi thịt đột nhiên mọc lên từ mặt đất, không thể không hơi cúi đầu mới không đến nỗi đụng vào đỉnh động băng.
Tiếng cười đùa nhất thời im bặt, trong băng động liền trở nên yên tĩnh, những người khác cũng thi nhau đứng lên, hơn ba mươi đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tống Tiềm Cơ.
Động băng này thông gió không tốt, thêm vào đó, bọn họ lại không chú ý dọn dẹp sạch sẽ, cho nên mùi máu tanh cùng với mùi rượu mạnh trộn lẫn vào nhau, vô cùng khó ngửi.
Thư sinh Thanh Nhai đuổi theo ngay sau lưng Tống Tiềm Cơ, ngửi thấy một mùi tanh hôi khó chịu, nghe thấy những lời thô tục khó nghe, lại liếc mắt thấy ‘quần ma loạn vũ’ bên trong băng động, Tống Tầm thì ‘thông đồng làm bậy’, liền lập tức chau mày nhăn mũi:
“Bọn ta ở ngoài thôi, không vào nữa”
Nhóm tán tu trong động liếc mắt nhìn bọn họ, không ngừng cười lạnh.
Tên tán tu ban nãy ra ngoài do thám, thấy Tống Tầm này một mình vào hang cọp, thái độ lại ôn hoà, chợt thấy nở mày nở mặt:
“Tống đạo hữu tự mình tới nơi này của bọn ta, không sợ làm bẩn Tuyết Nhận Đao mà ngươi mượn được sao?”
Lại có người lên tiếng nói:
“Diêm bang chủ, dù sao, người ta tới thì cũng tới rồi, chi bằng bảo hắn cho chúng ta mượn bảo đao xem một chút”
Lúc hắn nói chuyện, bước chân của đám tán tu còn lại cũng di động, bất động thanh sắc mà triển khai trận hình, phòng bị vị khách mới tới tức giận bạo khởi.
“Nói cũng đúng, từ trước tới nay, bọn ta chưa từng được nhìn kĩ thanh đao này”
Đại hán được gọi là Diêm bang chủ đột nhiên xuất thủ, năm ngón tay giống như một chiếc móc câu giương ra muốn túm lấy cán đao.
Tống Tiềm Cơ giống như đã dự liệu từ trước, hắn đột nhiên giơ tay ra, nhanh hơn tên kia một bước, tuỳ ý ném thanh hắc đao đi.
Hắn cười nói:
“Bảo đao này tuy nằm trong tay ta, nhưng đao không xuất vỏ, chỉ có tác dụng trang trí thôi. Các vị muốn xem thì cứ xem đi”
Mảnh băng rào rạt rơi xuống đầy đầu đám người.
Chuôi đao dày rộng hoàn toàn bị ghim vào tường băng, chỉ có một đoạn vỏ đao là còn lưu lại ở bên ngoài.
Ánh mắt của đám người khẽ thay đổi, trận hình liền tản ra.
“Ta tới trước”
Một tên tán tu cầm đao bước ra, hắn nắm chặt lấy chuôi đao, vận linh khí, hét to một tiếng.
“Ra!”
Một cỗ hàn khí từ vỏ đao ập tới, giống như sóng tuyết cuồn cuộn xông thẳng lên đỉnh đầu, hắn phải lùi lại liên tiếp mười bước mới đứng vững được.
Tuyết Nhận Đao vẫn không hề xê dịch chút nào.
Đám người cười vang. Bọn họ không phải là đệ tử đồng môn, cho nên không hề để tâm đến cái gì mà vinh nhục cùng nhau, cười nhạo nhau mới là chuyện thường ngày giữa bọn họ.
“Trượt tay, chỉ là trượt tay thôi”
Người kia lùi về trong đám người.
“Để ta tới!”
Lại một người nữa bước ra.