Có người hét lên:
“Ngươi không thể làm như vậy! Bọn ta muốn gặp Tử Dạ Văn Thù!”
“Gặp cái đầu ngươi!”
Tống Tiềm Cơ cười lạnh:
“Hắn đã bị ta dùng kịch độc của Băng Diệp thảo kiềm chế, nhốt ở trong trận pháp, không tin ngươi có thể tiến vào mà xem!”
“Ngươi của Thanh Nhai há có thể để cho ngươi làm như vậy! Ta không tin!”
Thiếu niên bị túm lấy sụp đổ mà nói.
“Vậy ngươi cũng thử xem”
Tống Tiềm Cơ đáp:
“Trong tay ta vẫn còn một gốc Băng Diệp thảo đấy”
Đám hộ vệ vội nói:
“Thiếu gia bớt nói một câu đi! Người này ban nãy đi ra, trong tay quả thực cầm theo một gốc Băng Diệp thảo”
Đám người lập tức biến sắc
—— Nhìn không ra, kẻ này lại là một tên điên.
Linh châu vẫn không có chút động tĩnh nào.
Những người này đều không phải. Tống Tiềm Cơ chau mày, hắn đi đến cửa động rồi mới vung tay ra.
Thiếu niên như gà trống kia bị ném về phía đám hộ vệ, thấp giọng kêu đau.
Đợi đến khi Tống Tiềm Cơ đi xa rồi, vẻ sợ hãi đầy khoa trương, thần sắc căng thẳng trên mặt đám người này mới rút đi.
“Tống Tầm này quả nhiên có một thân đầy tật xấu của đám tán tu, vua cũng thua thằng liều, thật không dễ đối phó”
“Đối phó với loại người như thế này, trước tiên phải vuốt lông hắn đã”
Thiếu niên kia đáp:
“Đêm nay, ngươi đi canh gác cùng hắn, nhớ cẩn thận đề phòng hắn phát điên thả mị yêu vào đấy”
…..
“Tống đạo hữu lần này ra ngoài còn nhanh hơn!”
Có Thư sinh Thanh Nhai lẩm bẩm:
“Bọn họ bất kính với sư huynh, ngươi lại tốt tính….”
Chợt hắn hắt xì một cái. Băng thất của Hoa Khê Phái đã ngay gần đây.
Hương hoa ngào ngạt, gió nam ấm áp, hơi ấm như xoa nhẹ vào lòng người.
Thư sinh Thanh Nhai ngửi thấy một mùi hương lạ, cảm xúc chợt phập phồng vô cớ, liền hắt xì liên tục, sắc mặt trở nên đỏ bừng.
“Lạ thật đấy, mới nãy lúc hai chúng ta đến đây còn không có mùi hương lạ thế này”
Tinh Trai lên tiếng.
Tống Tiềm Cơ giống như không nghe thấy, vẫn tiếp tục tiến lên trước.
“Tà pháp nơi này xem ra là chuẩn bị riêng cho Tống đạo hữu”
Tử Mặc cảm thấy xấu hổ xen lẫn buồn bực, phất tay áo:
“Nếu Tống đạo hữu vẫn khăng khăng muốn đi, thì tự mình đi đi!”
Thư sinh Thanh Nhai thần sắc cổ quái, dõi mắt nhìn theo Tống Tiềm Cơ đi vào ‘Động bàn tơ của yêu tinh’.
Bên trong động tuy lạnh băng nhưng lại đang được bày đầy những bồn hoa đang nở rộ, hương thơm chính là toả ra từ những bông hoa này.
Vốn nên là hương thơm mang theo ý lạnh, nhưng ở đây lại khiến người ta cả người nóng bừng.
Chúng nữ tu đứng ở hai bên đều mặc váy lụa đỏ, một vị mĩ nhân xinh đẹp hơn hoa yểu điệu bước ra từ phía trong cùng, nhẹ nhàng cười nói:
“Vị này là Tống đạo hữu sao?’
“Chào Hoa chưởng môn”
“Ngươi nhận ra ta sao? Đúng rồi, nhất định là đám đọc sách cổ hủ ở Thanh Nhai kia nói cho ngươi hay, bọn họ nói xấu gì ta rồi”
Hoa chưởng môn sóng mắt lưu chuyển.
Nhưng Tống Tiềm Cơ chào hỏi xong, liền cúi người cẩn thận nhìn kỹ mấy bông hoa thược dược màu đỏ son.
Cánh hoa xếp chồng lên nhau, nhuỵ hoa màu vàng nhạt, tinh tế diễm lệ, dính chút sương lạnh trong băng động nên càng mang vẻ ngoài tinh tế độc đáo.
Chúng nữ tu nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt dần lộ vẻ mê man.
“Ngươi không cảm thấy nơi này kỳ quái sao?”
Có người nhỏ giọng hỏi.
“Kỳ quái thật đấy, đây là giống thược dược gì vậy?”
Tống Tiềm Cơ ngạc nhiên:
“Chịu lạnh tốt như vậy, thật là tài tình”
Đời trước, hắn cũng gặp phải những người này, nhưng chưa từng tới nơi ở của đối phương, chưa từng thấy qua những bông hoa này.
Nhưng lúc đó, cho dù có thấy, chỉ sợ cũng là ‘thấy hoa như thấy địch’, chẳng còn lòng dạ nào mà thưởng hoa.
Hoa chưởng môn vốn còn có chút cáu giận lại thấy hắn thả lỏng khí tức, Tuyết Nhận Đao treo lắc lư bên eo, thần sắc đang kinh ngạc, không giống như giả bộ.
“Hoa Khê Phái ta nằm ven bờ Hoa Khê, hoa mọc khắp chốn, cho nên bọn ta đương nhiên cũng yêu hoa, cũng thích cắm hoa. Lúc trồng hoa, sẽ dùng ‘Âm dương mê hồn đại pháp’ độc môn của phái ta để thúc đẩy cho hoa nở diễm lệ hơn, có gì là lạ đâu?”
Nàng nhìn chằm chằm đối phương, cố ý nói ra tên công pháp.
“Hoá ra là do công pháp à”
Tống Tiềm Cơ ngồi xổm xuống, cúi gần lại, lẩm bẩm nói:
“Hoa này từ màu sắc đến hình dáng đều nổi bật, thật là khó có”
Chúng nữ tu ồ lên.
Người này đứng gần sát bông hoa, lại hoàn toàn không chút phòng bị nào, bị hương hoa bao bọc như vậy, thế mà ánh mắt vẫn tỉnh táo, không nhiễm chút tà niệm.
“Chỉ tiếc, người khác đa phần đều cho rằng đây là thứ chuyên dùng để mê hoặc người, luôn không thanh nhã quý trọng bằng tùng bách trúc, cũng chẳng băng thanh ngọc khiết như hoa mai hoa lan”
Hoa chưởng môn liếc mắt nhìn về phía Tiên Âm Môn.
Nàng ta lấy hoa để ám chỉ người, ý chỉ việc khác.
Mà Tống Tiềm Cơ lại chỉ lo nhìn hoa:
“Thế gian này có hàng ngàn hàng vạn loài hoa, đều là do trời sinh đất dưỡng, là tạo hoá của tự nhiên, cần gì phải phân cao thấp sang hèn như vậy”
Giống như cải trắng trồng dưới đất, cũng có nhiều loại khác nhau, chỉ phân ra có lớn nhanh đến mức khiến người ta mừng vui không, hay mọc chậm khiến người ta sầu lo không. Nếu buộc phải phân biệt giống này lớn lên nhìn dung tục, giống kia lớn lên nhìn thanh nhã, vậy chẳng phải như đang kể chuyện cười sao?
Hoa chưởng môn giật mình, nàng chợt phất ống tay áo.
Chúng nữ tu thấy vậy liền đồng loạt thu công, hương hoa nồng đậm tan đi.
“Tống đạo hữu nói không sai, nếu nơi quái quỉ này mà có rượu ta nhất định sẽ mời ngươi uống vài chén!”
“Ta không biết uống rượu, có thể cho ta hái một đoá hoa, được không?’
Tống Tiềm Cơ hỏi.
“Một đoá hoa mà thôi, đạo hữu thấy đóa nào vừa mắt thì cứ lấy đi, Hoa Khê Phái ta nào có nhỏ nhen như vậy”
Tống Tiềm Cơ lấy ra hộp ngọc, ngắt hoa xuống, rồi cẩn thận đặt vào bên trong.
Chúng nữ tu che miệng cười
—— Nhìn không ra, người này vậy mà là một tên ngốc.