Hoa chưởng môn tiễn khách ra ngoài cửa, cươi nói với Tống Tiềm Cơ trước mặt đám Thư sinh Thanh Nhai,
“Nơi khổ hàn vô vị như thế này, tỷ muội chúng ta chẳng có ai để nói chuyện, khó tránh khỏi tịch mịch, đạo hữu nhớ tới thường xuyên đấy!”
Chúng nữ tu sau lưng nàng cũng cười rộ lên, thanh âm mềm mại, giống như lông chim nhẹ nhàng bay xuống phất qua mặt hồ, chui thẳng vào lòng người.
Mái tóc mềm mại như mây, khuôn mặt xinh tươi như hoa, đôi mắt sáng như gương, thật là phong tình vạn chủng.
Thư sinh Thanh nhai mặt mui đỏ bừng, dưới chân lảo đảo, lại vì cõi lòng ngứa ngáy mà càng thêm hổ thẹn rồi lại thẹn quá hoá giận:
“Nếu không phải bị vây ở nơi này, bọn ta tuyệt đối sẽ không tiếp xúc với nữ tử!”
“Hoang đường, nữ tu vốn nên đoan trang đàng hoàng, há có thể tuỳ tiện như vậy”
Lời tuy nói thế nhưng bọn họ vẫn không nhịn được mà quay đầu lại nhìn mĩ nhân.
“Tống đạo hữu lần này sao lại đi lâu như vậy, không bị mê hoặc đấy chứ?”
Tinh Trai lấy ra một tấm phù.
“Đạo hữu mau đeo lên đi”
Ánh mắt Tống Tiềm Cơ hoàn toàn thanh tỉnh, buồn bực nói:
“Thanh tâm phù sao? Ta cần vật này làm gì?”
Nhóm Thư sinh da mặt mỏng, lắp ba lắp bắp nói không rõ, Tống Tiềm Cơ lại ôm đao đi mất.
Tử Mặc đuổi theo sao, hít sâu một hơi rồi nói:
“Chuyện riêng tư của đạo hữu, bọn ta vốn không nên quản! Nhưng ngươi không thể, không thể mặc y phục của sư huynh, đeo đao của sư huynh mà ở bên ngoài làm việc không trang nghiêm như vậy được! Về sau bị những nữ tu kia truyền ra, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của sư huynh…”
Lời còn chưa nói hết, Tống Tiềm Cơ đã đi vào nơi ở của Tiên Âm Môn.
Đợi đến khi bóng hình họ dần biến mất, ánh mắt quyến rũ của nữ tu Hoa Khê dần trở nên lạnh lùng, ngược lại lại lộ vẻ giễu cợt.
“Đám tiểu tử này sợ cái gì vậy chứ, ai cũng chạy rõ là nhanh. Khẩu vị của tỷ tỷ đây cũng kén chọn lắm, có ai nguyện ý lấy thứ hàng tầm thường đâu”
“Ha, đám danh môn chính phái này chẳng thú vị gì hết, hoặc là trong lòng tham luyến sắc đẹp nhưng ngoài miệng lại nói ‘Sắc tức thị không’, hoặc là giống như Tử Dạ Văn Thù, vì để luyện cái thứ công pháp gì đó, mà thất tình lục dục bị tổn hại. Cái pho tượng thần lạnh như băng kia, từ đầu đến chân nào phải người sống”
“Tống Tầm này không giống thế, yêu hoa tiếc hoa, vừa không xấu xa cũng chẳng lạnh băng, vừa không ra vẻ đạo mạo cũng không mù quáng tự tin”
“Đúng vậy, hắn mặc dù khiến người ta yêu thích hơn Tử Dạ Văn Thù nhưng lại ngây ngô, chỉ sợ không dựa vào được”
Hoa chưởng môn nhàn nhạt nói:
“Đêm nay lúc canh gác, tìm người đi với hắn”
…….
Trước động băng của Tiên Âm Môn có mành vân sa rũ xuống, trắng tinh không chút tì vết, hư vô như khói sương.
Khi Tống Tiềm Cơ đến gần, dù chẳng có gió mà nó cũng tự động tách ra hai bên, mở một lối cho hắn đi vào.
Tử Mặc thấy Tống Tiềm Cơ ngang nhiên đi vào, vội vàng nói một tiếng thất lễ rồi.
Nữ tu Tiên Ân Môn nối đuôi nhau đi ra, trong tay cầm theo đèn lồng, lúc đi lại, tà váy như tung bay.
Hương thơm thanh nhã nhàn nhạt ập tới trước mặt, đám thứ sinh trong phút chốc tinh thần chấn động:
“Các vị tiên tử, quấy rầy rồi”
“Không biết Diệu Yên tiên tử có tiện tới gặp mặt không?”
Đèn lồng màu ngọc bích chiếu rọi, mặt băng phản xạ kim quang nhàn nhạt, giống như lưu ly tinh khiết.
Bấc đèn nóng cháy, lạnh và nóng va chạm nhau kích phát từng trận sương trắng, những tiên tử tay cầm đèn, trên đầu đội nón có màn che, thân hình bị mây sương bao phủ, vừa có cảm giác thật lại vừa có cảm giác huyền ảo mông lung.
Thư sinh Thanh Nhai lần này không rời đi, còn suýt chút nữa đẩy Tống Tiềm Cơ xuống tít sau.
Bọn họ nháy mắt truyền âm cho nhau:
“Ban nãy gặp biết bao nhiêu yêu ma quỷ quái, tới chỗ này của các tiên tử, đúng là từ động bàn tơ đến thần tiên cung”
“Nơi thanh nhã sạch sẽ như thế này mới là nơi tu sĩ nên ở”
“Chào Tống đạo hữu”
Một thanh âm nhu hoà vang lên.
Giọng nói trong trẻo, ngân vang như nước suối va vào đá, như mĩ nhân gảy dây đàn.
Thư sinh Thanh Nhai lần theo âm thanh nhìn qua, chỉ thấy phía sau lớp bình phong là một dáng người yểu điệu, tao nhã, cao quý xuất trần.
Càng không nhìn thấy lại càng muốn xem cho rõ ràng, chúng thư sinh đồng loạt nhìn chằm chằm bình phong.
Tinh Trai huých cánh tay Tống Tiềm Cơ, thấp giọng nói:
“Sao ngươi cứ ngẩn ra thế, là Diệu Yên tiên tử đấy!”
Tống Tiềm Cơ không hề ngẩn người, hạt châu trên người hắn từ đầu đến giờ đều không có phản ứng, đến tận lúc đi vào động băng này mới lập loè ánh sáng.
Sau đó lại mất đi cảm ứng, không còn động tĩnh gì nữa.
Tống Tiềm Cơ đứng nguyên tại chỗ gật đầu:
“Diệu Yên tiên tử”
Ánh mắt hắn quét qua bình phong, nhìn một lượt khắp động.
Chúng nữ tu đội nón có rèm che được đặc chế, có tác dụng ngăn cản tra xét, từ đầu đến chân lại bị áo quần che khuất, đến bàn tay cũng không để lộ ra ngoài.
Tống Tiềm Cơ không thấy mặt, càng không phân rõ nổi ai với ai, nhất thời ngơ ngẩn.
Cách ăn mặc này khiến hắn nhớ đến khi mới gặp Hà Thanh Thanh, Tiên Âm Môn trước đây thích lộ mặt khắp chốn, lại không biết từ khi nào lưu hành kiểu che mặt thế này.
Phân thân này của Vô Tương vậy mà lại hoá trang thành nữ tu, hắn không cảm thấy khó xử sao?
Đời trước, cho dù lúc hắn có đang trốn chạy, giả trang làm khất cái, làm tên ngốc cũng không giả trang làm nữ tu. Bởi tiếp xúc ít nên khi đóng giả sẽ không giống, ngược lại càng khiến người ta chú ý hơn.
Thân ảnh sau bình phong khẽ động, trong nháy mắt thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Thiên hô vạn hoán, bóng hình cuối cùng cũng bước ra ngoài, khuôn mặt tuyệt mĩ, giống như ánh trăng chiếu sáng cả băng động.
Xinh đẹp muôn phần, muôn tía nghìn hồng cũng chẳng đẹp bằng nàng.
Chúng thư sinh ngẩn ngơ, lúc sau mới nhớ ra phải chào hỏi.
Mặc dù mấy năm gần đây, không ngừng xảy ra tranh chấp biện luận liên quan đến ‘Diệu Yên rốt cuộc có phải là người đẹp nhất không’, ‘Nếu Diệu Yên không phải là người đẹp nhất, vậy thế nào mới là tiêu chuẩn của một nữ tu xinh đẹp’ cùng với ‘Vẻ đẹp có nên có tiêu chuẩn không’, có người thậm chí còn mở rộng quan điểm, hạ thấp Diệu Yên đến mức giống như nàng không đáng một đồng, nhưng đến khi Diệu Yên thực sự đứng ở trước mắt, chúng thư sinh Thanh Nhai vẫn tỏ ra gần gũi, ân cần.
Ngoại trừ Tinh Trai, Tử Mặc cùng với mấy tu sĩ đi theo Tử Dạ Văn Thù tới Hoa Vi Tông ra, bọn họ đã từng được nghe Diệu Yên gảy đàn tỳ bà, đã từng nhìn thấy dáng vẻ chật vật của nàng, cho nên giờ nhìn lại cũng không cảm thấy mê người như vậy nữa.