Tống Tiềm Cơ hơi cau mày lại.
Không đúng, độ cong khoé miệng khi cười không đúng. Miệng cười mà mắt không cười mới là Diệu Yên.
Lại nhìn kĩ lần nữa, dung mạo người này vẫn có điểm khác biệt so với Diệu Yên, động tác lại không uyển chuyển nhẹ nhàng bằng Diệu Yên, khí chất cũng phảng phất có cảm giác không hài hoà.
Chỉ là trông mèo vẽ hỗ, mô phỏng Diệu Yên mà thôi, cũng chẳng có gì là thần thông.
Tống Tiềm Cơ tiến đến gần, gần đến mức ‘Diệu Yên’ không thể không lùi về sau một bước, nàng nhẹ giọng nói:
“Đạo hữu có việc sao?”
“Tống đạo hữu, người làm gì vậy!”
Tử Mặc kéo hắn lại:
“Không được vô lễ”
“Lần đầu gặp tiên tử, muốn nhìn cho kĩ”
Tống Tiềm Cơ nói xong liền xoay người, hỏi một vị nữ tu khác cũng mang mũ có rèm che ở bên cạnh ‘Diệu Yên’.
“Tiên tử có thể để ta xem một chút không?”
Nữ tu kia ngờ vực không hiểu nổi, chần chờ trong phút chốc rồi mới vén màn che ra, khuôn mặt hơi ửng hồng:
“Tống đạo hữu muốn nhìn ta sao?”
Kỳ quái thật đấy, ngắm Diệu Yên - thiên hạ đệ nhất mĩ nhân rồi mà vẫn còn tâm tình muốn xem những người khác nữa?
Tự cổ chí kim, lá xanh tôn hoa đỏ, đã từng thấy hoa rồi, nào ai còn thích xem lá xanh nữa.
“Đắc tội rồi. Đa tạ”
Tống Tiềm Cơ xem xong liền hỏi vị nữ tu tiếp theo câu hỏi tương tự.
Ngữ khí hắn nghiêm túc, mặc dù chỉ nhìn một cái nhưng lại vô cùng nghiêm túc, nhìn xong liền lui xuống.
Thư sinh Thanh Nhai không ngăn hắn nổi, chỉ có thể sụp đổ mà truyền âm cho nhau:
“Tiêu rồi! Thanh danh của Viện Giám Sư huynh triệt để tiêu tùng rồi!”
“Tống Tầm, ngươi thế này là có ý gì!”
‘Diệu Yên’ kia lấy cầm ra, lạnh lùng cắt ngang.
“Ta hiếu kỳ”
Tống Tiềm Cơ đáp.
‘Diệu Yên giả’ không phải là Vô Tương, hắn cũng không thể xác định người nào mới là phân thân của Vô Tương.
Người đã từng giết một lần, Tống Tiềm Cơ ngược lại cũng không vội. Người này nguyện ý giả trang thành nữ tu lẻn vào nơi này, Tống Tiềm Cơ muốn xem hắn định làm gì.
Đời trước ở trong băng động không có Tiên Âm Môn đi cùng, lại càng không có Diệu Yên, không có Vô Tương.
May mà hắn tới đây, Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm.
Chỉ dựa vào một mình Tử Dạ Văn Thù, một thanh Tuyết Nhận Đao, dù cho có giết sạch được yêu ma quỷ quái trong bí cảnh cũng giết không nổi lòng tham không đáy nơi nhân thế.
Diệu Yên thoáng ngừng lại, nàng phất tay áo nói:
“Là đạo hữu thất lễ trước, thứ cho Tiên Âm Môn ta không thể tiếp đãi đạo hữu nữa. Tiễn khách”
Thư sinh Thanh Nhai thấy Diệu Yên tức giận liền thi nhau xin lỗi, vội vàng kéo Tống Tiềm Cơ qua cáo từ.
Đợi đến khi bọn họ đi xa, thần sắc của ‘Diệu Yên giả’ liền trở nên kính cẩn, nàng đi tới trước mặt một vị nữ tu khác hành lễ.
Nữ tu kia lúc này mới mở miệng:
“Tống Tầm này, không thích hợp”
Thế mà lại là thanh âm của Diệu Yên.
Những nữ tu khác cũng sôi nổi vây quanh:
“Sư tỷ, chỗ nào không thích hợp?”
“Ánh mắt”
Diệu Yên đáp.
“Hành động của hắn mặc dù hơi kỳ quái nhưng ánh mắt thanh tỉnh, không giống kẻ điên”
Nữ tu đóng vai Diệu Yên lên tiếng.
“Ngươi không hiểu”
Diệu Yên nhàn nhạt cười. Cho dù có mang theo khuôn mặt khác, nụ cười của nàng cũng hoàn mĩ không chút tì vết, khiến người ta phải hoa mắt.
“Tử Dạ Văn Thù mặc dù lạnh lùng nhưng hắn nhìn người sống thì chính là nhìn người sống. Tống Tầm này nhìn thì có vẻ ôn hoà, nhưng ánh mắt hắn nhìn ngươi thì lại như đang nhìn một chiếc đèn lồng xinh đẹp, ngươi hiểu không?”
“Sư tỷ, ta quả thật không hiểu. Chi bằng đêm nay đi theo hắn rồi lại nhìn kĩ xem sao”
Diệu Yên trầm mặc trong phút chốc, giống như đang suy ngẫm, chúng nữ tu yên lặng chờ đợi.
“Ngươi đi một mình, chỉ sợ có nguy hiểm”
Cuối cùng nàng nói:
“Ta tự mình đi theo ngươi”
“Đa tạ sư tỷ”
Nữ tu đóng giả Diệu Yên vô cùng cảm động:
“Sư môn xảy ra biến cố nên mới khiến sư tỷ phải tới bí cảnh chịu uỷ khuất như vậy. Tin rằng Vọng Thư sư bá nhất định có thể bình định lại. Nói cho cùng, thế đạo này tà bất thắng chính!”
“Không sai”
Một người khác phụ hoạ:
“Chỉ cần lần này thành công, sư đồ Giáng Vân sẽ không thể tác oai tác quái được nữa!”
“Đợi đến khi chúng ta rời khỏi bí cảnh, sẽ không cần phải nhìn mặt sư đồ bọn họ nữa. Không biết Vọng Thư sư bá sẽ làm tới bước nào, đám cẩu ngoại môn của Hà Thanh Thanh kia cũng phải đánh giết hết mới được!”
Diệu Yên không nói gì, thần sắc nàng lãnh đạm.
Đám người nhìn mặt đoán ý, thấy nàng như vậy cũng không nói thêm gì nữa.
……..
Băng động cũng không phải năm bè bảy mảng mà giống như một con tàu đang vượt bão tố trên biển khơi.
Tử Dạ Văn Thù đang cầm lái con tàu này, ngoại trừ phải đối phó với sóng dữ, hải thú ra, còn phải đối phó với đồng đội trong bốn khoang tàu có phong thái khác nhau, tư duy bất đồng, luôn muốn tranh đoạt, mang ý đồ phá thuyền kia.
Mà từ sau khi Tống Tầm lên thuyền, cho dù các bên có ý nghĩ bất đồng ra sao, lòng mang mục đích thế nào thì đều ăn ý cho rằng nên phái người cùng gác đêm với hắn.
Đêm đã về khuya.
Ánh trăng bàng bạc nghiêng nghiêng chiếu vào cửa động, bên ngoài động tiếng gió thét gào, lại vang lên tiếng ca của mị yêu.
Tống Tiềm Cơ đeo hắc đao trên lưng, giống như đang tản bộ nơi đình viện vắng vẻ.
Đám thư sinh Thanh Nhai dõi mắt nhìn theo bóng lưng dần xa của hắn, nhớ lại trận chiếu thảm khốc trước đó, không hẹn mà đồng loạt rùng mình.
Đám tu sĩ trong động này tuy vẫn nói năng hoạt động bình thường, nhưng trên người đều có ám thương, hoặc nhẹ hoặc nặng.
“Tống đạo hữu nói, không cần chúng ta qua đó”
Tử Mặc thấp thỏm:
“Chúng ta thật sự không cần đi theo sao?’
Một tiểu đệ tử khác lên tiếng:
“Ta nghĩ phải đi, không thể dựa vào hắn đâu! Người này nói là tới giúp chúng ta thoát khỏi vây khốn, nhưng sau khi đến đây căn bản chẳng làm chuyện chính sự gì, chỉ muốn đâm đầu vào chỗ nữ tu! Chẳng lẽ ngắm mĩ nhân là có thể giải quyết được khốn cảnh của chúng ta sao?”
Tinh Trai ngẫm nghĩ:
“Ta cảm thấy Tống đạo hữu không giống như kẻ háo sắc, nữ tu qua lại với hắn cũng khá hợp”
“Đấy là nể mặt Viện Giám Sư huynh thôi! Giờ mọi người đều biết hắn là bằng hữu của Thanh Nhai Viện Giám, mà hắn lại không coi trọng thanh danh của sư huynh như vậy!”
Tống Tiềm Cơ bước ra khỏi động băng, đắm mình trong ánh trăng, hít thở không khí tươi mới, hắn giơ Tuyết Nhận Đao lên rồi vươn vai.
Động khẩu có bố trí trận pháp phòng hộ thô sơ, giống như một tấm khiên nửa trong suốt, bên trên có vết nứt lờ mờ.
Ở chính giữa có một thông đạo, chỉ đủ cho một người ra vào.
Trước đây mỗi khi đêm đến, Tử Dạ Văn Thù đều một mình ngồi ở nơi này, trầm mặc cầm đao.
Một người canh cổng, vạn người không vào được.
Cho dù có phải chịu bao nhiêu vết thương, gãy bao nhiêu xương cũng không thể lui lại, không thể mỏi mệt.
Đêm đen đằng đẵng, tiếng ca đến gần, mị yêu trải dài khắp núi đồi.
Tống Tiềm Cơ đứng ở nơi này, liền nghĩ tới máu hai người đời trước từng chảy.
Hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng, bất chợt nở một nụ cười, một đao chém ra.
“Rầm!”
Trận pháp phòng hộ như giấy ráp, theo tiếng mà vỡ nát.