Gió đêm hòa cùng với tiếng ca, dần trở nên ngọt ngào hơn.
Nhóm mị yêu một bên nhẹ nhàng hát, một bên thì dúng ánh mắt nhớp nháp và lạnh băng quan sát Tống Tiềm Cơ, bình tĩnh đánh giá mức độ nguy hiểm của tên tu sĩ mới tới này.
Mị yêu rất thích ăn huyết nhục của tu sĩ, nhưng linh trí của bọn chúng cũng rất cao, lại hết sức xảo trá đa nghi, không phải chỉ hoạt động dựa vào bản năng như yêu thú cấp thấp. Lúc đầu, nhìn thấy hắn đánh nát trận pháp phòng ngự, bọn chúng đều không có ai tiến lên tiếp cận hắn.
“Hắn không phải là người kia”. Mị yêu nói chuyện có thanh âm vừa bén nhọn lại vừa mỏng, giống như thanh âm của móng tay dài cào qua mặt băng kiên cố vậy, rất là chói tai:
“Nhìn đôi mắt của hắn mà xem, hắn không hề sợ chúng ta”
Trận pháp phòng ngự sau khi bị đánh nát, lưu lại đầy đất là những phần trận tài, trận cơ còn sót lại, Tống Tiềm Cơ dùng trường đao lấy ra những phần còn có thể sử dụng được, kết hợp cùng với một vài vật phẩm hắn lấy ra từ túi trữ vật do Tiển Kiếm Trần đưa cho, xếp đặt chúng lại với nhau, bố trí một cái trận pháp mới.
Sau lưng hắn vang lên một âm thanh hào sảng:
“Hóa ra Tống đạo hữu là một trận sư, cái trận pháp cũ nhìn cũng có thể thấy sắp nứt ra đến nơi rồi, ta còn đang lo lắng không biết nó có chịu nổi được hai ngày nữa không đây, hiện tại, có Tống đạo hữu có thể sửa chữa lồng phòng hộ này, chúng ta không cần tiếp tục lo lắng nữa rồi”
“Hiểu một chút”. Tống Tiềm Cơ quay đầu lại nhìn, ngoại trừ vị tán tu vừa mới nói chuyện, phía sau còn có vị cung phụng thế gia, hai vị nữ tu Tiên Âm môn, hai vị nữ tu Hoa Khê phái, tổng cộng là sáu người.
Sáu người này chào hỏi qua với Tống Tiềm Cơ, sau khi tự giới thiệu liền trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau.
Thật ra cũng không cần bọn họ phải tự giới thiệu, ngoại trừ hai vị nữ tu của Tiên Âm môn kia, những người khác ở kiếp trước hắn cũng đã từng giao tiếp qua.
Người có cảnh giới cao nhất chính là vị cung phụng thế gia kia, Nguyên Anh hậu kỳ. Hắn có lông mi và chòm râu dài, sắc mặt vàng như nến, bản mạng pháp khí là một cặp chùy trắng đen. Hắn lớn tuổi nhất ở đây, lại khoe khoang thân phận, tự xưng là ‘Trịnh lão’. Tống Tiềm Cơ ở kiếp trước gọi hắn là ‘Lão Trịnh’.
Vị tán tu là một hán tử mặt đen, thân hình lực lưỡng như con trâu, nói năng hơi thô lỗ, dùng một thanh rìu màu vàng tím. Trong đội ngũ tán tu có bốn người mang họ Lưu, Tống Tiềm Cơ cũng không nhớ rõ tên, cho nên liền gọi hắn là ‘Lưu Tam’.
Hai vị nữ tu Hoa Khê phái thì là một cặp chị em sinh đôi, giống nhau như đúc, một người mặc áo màu đỏ tía, một người mặc áo màu xanh lục. Tỷ tỷ gọi là Ẩn Chu, muội muội gọi là Hàm Bích. Các nàng đều sử dụng nhuyễn kiếm, tu luyện công pháp giống nhau. Tống Tiềm Cơ cũng chỉ có thể dựa vào màu sắc của quần áo để phân biệt hai người.
Còn lại hai vị nữ tu Tiên Âm môn thì đều mặc váy áo bình thường, đầu đội nón có rèm che, mới vừa nghe một trong hai người tự xưng là Mộc Hà. Người còn lại có thân hình cao gầy mảnh khảnh, sau khi thấy vị sư muội bên cạnh mình giới thiệu xong vẫn trầm mặc, cuối cùng chỉ nói ra tên của mình: “Hà Vân”.
Tống Tiềm Cơ giật mình, nữ tu Tiên Âm môn vẫn còn có người có một cái tên mộc mạc như vậy sao?
Lão Trịnh có kiến thức rộng rãi, vừa vuốt chòm râu dài của mình vừa nói:
“Lão hủ nhìn trận pháp này cũng không giống với trận pháp phòng ngự ban đầu, nó là một tòa Khốn trận đúng không?”
“Nó là một Khốn trận dạng mê cung, nhưng phạm vi cũng không được lớn lắm…”. Tống Tiềm Cơ còn chưa dứt lời, mị yêu ở phía đồi núi đã không nhẫn nại được nữa, liền khởi xướng vòng công kích thứ nhất.
Trên trăm mị yêu mũi chân cách mặt đất, tóc đen tung bay, giống như một đám mây đen che khuất bầu trời cùng ánh trăng, bay thẳng về phía băng động.
Mọi người vây quanh bên người Tống Tiềm Cơ, thần sắc vẫn trấn định.
Bọn họ có thể phòng thủ được đến lúc này, tất nhiên đều có thủ đoạn chống đỡ tiếng ca gây ảo giác của mị yêu, chỉ cần không cần trực diện giao thủ với những thứ này…
“A”. Lưu Tam hét thảm một tiếng:
“Nó từ đâu chui ra vậy”
Khuôn mặt trắng bệch quỷ dị của mĩ nhân chợt gần ngay trong gang tấc, móng tay dài quá ba tấc của nó cơ hồ cắt qua mí mắt của hắn. Hắn vung rìu bổ ra nhưng vẫn bị mị yêu xé rách pháp bào, lưu lại trên cánh tay phải ba vết thương lộ rõ cả xương, máu tươi chảy đầm đìa.
Những mị yêu khác ngửi thấy mùi máu tươi liền nhao lên, nhưng lại vị một vỏ đao màu đen đánh bay đi.
Tống Tiềm Cơ nói:
“Mọi người cẩn thận chút, trên trăm con mị yêu cùng tiến vào cho nên sẽ luôn có mấy con đánh bậy đánh bạ tìm được lối ra của mê cung”
Lão Trịnh xuất ra cặp chùy của mình, tức giận nói:
“Đây không phải là phạm vị không lớn mà rõ ràng là không có phạm vị”
“Nếu trận pháp không dùng được”. Tròng mắt Lưu Tam khẽ chuyển:
“Mọi người cố gắng chống đỡ một lát, ta sẽ lập tức đi mời Tử Dạ Viện Giám tới hỗ trợ”
Vừa dứt lời, hắn liền xoay người chạy về hướng cửa động.
Mắt thấy mị yêu cuộn cuộn không ngừng vọt tới, ai muốn lưu lại nơi này chịu chết chứ.
Chỉ có một người có thể cùng bọn chúng đấu một trận.