Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 315 - Chương 315. Thổi Một Khúc Sáo (2)

Chương 315. Thổi một khúc sáo (2)
Chương 315. Thổi một khúc sáo (2)

Tử Dạ Văn Thù có chiến lực cường đại siêu việt những người khác, cho nên hắn vẫn luôn chiến đấu một mình.

Cho dù là vị cung phụng có cảnh giới Nguyên Anh giống hắn kia cũng không dám nói có thể ở dưới tay hắn trụ được quá hai mươi chiêu, cho nên cũng không muốn kề vai chiến đấu cùng hắn, như vậy sẽ có vẻ chính mình không bằng được một người trẻ tuổi.

Hắn càng mạnh thì những người khác xung quanh hắn sẽ càng có cảm giác bản thân mình vô dụng. Hắn càng không nói gì về chuyện đó, người khác sẽ càng nghĩ chuyện đó là lẽ đương nhiên.

Hơn nữa sắc mặt của hắn lúc nào cũng nhợt nhạt quá mức, khuôn mặt cứng đơ cả năm không thay đổi, cho dù bản thân hắn có bị trọng thương thì người bên cạnh hắn cũng không nhìn ra được hắn có chút biến hóa nào.

Hiện giờ, đại bộ phận người bên trong động đều đang chờ hắn dưỡng thương thật tốt, sau đó sẽ mang theo mọi người giết ra ngoài, thoát khỏi tình cảnh hiện tại.

Tống Tiềm Cơ nghe thấy vị tán tu nói như vậy liền “A” một tiếng, tiếc nuối nói:

“Đó cũng là một ý kiến hay. Đáng tiếc chậm mất rồi”

Hắn vung vỏ đảo màu đen, giơ tay chém xuống:

“Ta nói hiểu một chút, chính là học chưa được nhuần nhuyễn. Vốn ta định bố trí một Khốn trận, ai ngờ sau khi bố trí xong, trận này lại chỉ có thể vào mà không thể ra”

“Tống Tầm, ngươi có ý gì hả?”. Lưu Tam chửi ầm lên:

“Ngươi muốn hại chết chúng ta sao?”

Nếu không phải hiện tại đang có mị yêu quấn lấy hắn, hắn đã vung rìu về phía Tống Tầm rồi.

Hai vị nữ tu Hoa Khê phái cũng rút ra phụ kiện bên hông, hóa thành hai thanh nhuyễn kiếm tỏa ra ngân quang sáng lạng.

Ẩn Chu nói:

“Nếu như hắn muốn hại ngươi, tại sao hắn cũng ở đây chứ. Việc cấp bách trước mắt là nên nghĩ cách thoát ra ngoài, sau đó liên hệ với Tử Dạ đạo hữu”

Hàm Bích nói:

“Tống đạo hữu là người bố trí trận pháp, khẳng định cũng sẽ có biện pháp triệt tiêu nó”

Khốn trận này bao trùm hoàn toàn cửa động, mị yêu ở bên ngoài nếu muốn tiến vào trong động cần phải đột phá được qua trận pháp này.

Mà bảy người bọn họ lại đang ở trong trận, phải đứng mũi chịu sào, lọt vào công kích của bọn chúng.

Mị yêu ngàn năm tuổi trở lên đều là thợ săn đỉnh cấp bên trong bí cảnh. Mái tóc đen của chúng rủ xuống đất giống như thân rắn, cứng cỏi đến mứt có thể cắt đứt cổ tu sĩ. Răng năng của chúng hết sức sắc bén, có thể cắn nát xương cốt đã qua rèn luyện của tu sĩ. Móng tay của chúng dài như đao kiếm, có thế xé nát pháp bào được thuê phù văn của tu sĩ giống như xé những tờ giấy.

Tống Tiềm Cơ nói:

“Chúng ta đang ở trung tâm của trận pháp, mê cung bốn phía sẽ không ngừng biến hóa ngăn cản mị yêu, bọn chúng đã tiến vào bên trong trận, hiên tại đã vây quanh chúng ta. Nếu như triệt tiêu trận pháp đi…”

Hắn không cần nói hết lời, mọi người cũng hiểu, trong trường hợp này, nếu như triệt tiêu trận pháp đi, thì mọi người sẽ giết ra ngoài bằng cách nào?

Nữ tu Hoa Khê phái không nói nữa, hai người đứng tựa lưng vào nhau, nhuyễn kiếm vung kín kẽ không có một khe hở, tạo thành một tấm lá chắn bằng kiếm quang.

“Đi ra ngoài là chết”. Lưu Tam mắng một câu thô tục:

“Nhưng cứ ở chỗ này, đơn giản là chết muộn hơn mấy khắc mà thôi”

Những người khác cũng bị lời này làm cho kích động, liền không hề ẩn giấu nữa, triệu hồi ra tùy thân pháp khí và bùa chú công kích ném ra bên ngoài.

Bọn họ chỉ muốn kéo dài một đoạn thời gian ngắn, hy vọng Tử Dạ Văn Thù không yên tâm, sẽ đi ra nhìn xem.

Trong lúc nhất thời, phía bên ngoài vang lên những tiếng nổ mạnh cùng từng đạo quang mang.

“Thật ra vẫn còn có một biện pháp khác”. Tống Tiềm Cơ nói.

“Vậy ngươi còn chờ cái gì nữa, chờ mọi người xuống mồ hết rồi mới nói hay sao?”. Lưu Tam quát.

“Còn xin đạo hữu chỉ giáo cho”. Mộc Hà đứng ở bên người vị Hà Vân đồng môn, trên người dán không biết bao nhiêu tấm phòng hộ phù, nàng chỉ biết chật vật tránh né.

Lưu Tam thoáng nhìn qua vị nữ tu sĩ giàu có này, nhất thời hâm mộ đỏ mắt không thôi.

Tấm lụa trắng trong tay Hà Vân tung bay giữa không trung, ngăn cản lại công kích của mị yêu. Nhưng đây không phải bản mạng pháp khí của nàng cho nên sử dụng hơi có chút cứng tay.

“Trận này có tên là ‘Bắc Đẩu khốn sát trận’, vừa khốn vừa sát, chỉ là ban đầu bị thiếu mất vào món trận tài cho nên bộ phận sát trận chưa được hoàn thành. Chúng ta vừa lúc có bảy người, mọi người cứ dựa theo ta an bài, mỗi người sẽ áp trận ở một tinh vị, phối hợp cùng với biến hóa của trận pháp, uy lực sẽ tăng lên gấp bảy lần. Như thế, nếu không có vấn đề gì, có thể chống đỡ được đến sáng sớm”. Tống Tiềm Cơ nói.

Mọi người đều vui mừng.

Ẩn Chu cười nói:

“Đồ ngốc này, có biện pháp tốt như vậy, sao ngươi không nói sớm”

“Sau khi hoàn thành sát trận, bảy ngươi chúng ta sẽ trở nên khí tức tương liên, uy lực được đề cao gấp bội nhưng bị thương cũng sẽ nhiều hơn”. Tống Tiềm Cơ nói.

Lưu Tam đánh gãy lời hắn:

“Ta biết rõ thiên hạ này không có bữa ăn nào là miễn phí. Không sao cả, dù sao so với cứ ở đây chờ chết vẫn còn tốt hơn nhiều”

Lão Trịnh nói:

“Đêm nay, chúng ta cùng bị khốn tại nơi này, đã sớm như châu chấu ngồi chung một thuyền rồi”

Hà Vân nói:

“Hai người Tiên Âm môn chúng ta, nguyện ý nghe đạo hữu sai bảo”

Hàm Bích nghe thấy ngữ khí này của nàng, chỉ cảm thấy nàng đang cố làm ra vẻ, trên thân chợt nổi da gà:

“Chớ nói nhiều lời nữa, lúc này bảo vệ được mạng sống mới là điều quan trọng nhất”

Hết chương 315.
Bình Luận (0)
Comment