“Vậy chúng ta có thể thử một lần”. Tống Tiềm Cơ nói:
“Trịnh đạo hữu phụ trách vị trí Thiên Xu, Ẩn Chu tiên tử phụ trách vị trí Thiên Toàn, Hàm Bích tiên tử phụ trách vị trí Thiên Cơ, ta phụ trách vị trí Thiên Quyền, Trịnh đạo hữu phụ trách vị trí Ngọc Hành, hai vị tiên tử Tiên Âm môn sẽ phân biệt phụ trách vị trí Khai Dương và Dao Quang, các vị thấy thế nào?”
Những người khác mở miệng đồng ý, chỉ có lão Trịnh vẫn la hét:
“Tống đạo hữu, chậm đã, ta học trận pháp cũng không được tốt, những vẫn biết đôi chút. Ở đây, tu vi của ta là cao nhất, cho nên sẽ tiếp quản vị trí Thiên Quyền, là nơi quan trọng và nguy hiểm nhất. Hai vị tiên tử của Tiên Âm môn chủ tu Âm luật, có chiến lực thấp nhất, cho nên cần tách biệt vị trí ra để bổ trợ lẫn nhau. Còn về phần Tống đạo hữu, thanh Tuyết Nhận đao trên tay ngươi có sát tính nặng nhất, ứng với vị trí Ngọc Hành sẽ hợp lý hơn..”
Mọi người nghe hắn nói, trong thoáng chốc, trong lòng liền rõ ràng.
Hà Vân nói:
“Tống đạo hữu nên suy xét làm cách nào để trận pháp trở nên mạnh nhất, không cần băn khoăn đến mối quan hệ giữa bọn ta. Ta chấp nhận đứng cạnh bên hai vị đạo hữu Hoa Khê phái”
Ẩn Chu nói:
“Sống hay chết, liền xem đêm nay thế nào. Hoa Khê phái chúng ta nguyện cùng chung tay kháng địch với Tiên Âm môn”
“Tốt”. Tống Tiềm Cơ giống như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra một hơi, an bài lại vị trí của từng người.
Bảy người tiến tới vị trí của mình giống như chim bay vào đầu rừng, sau đó đứng yên tại chỗ.
Khí tức lưu chuyển bên trong trận pháp, bảy vị trí cùng tỏa ra quang huy, lấp lánh như những vì sao, khiến cho áp lực của mỗi người được giảm bớt.
Mộc Hà cách không truyền âm:
“Sư tỷ, việc này thật kỳ lạ. Đâu ra trùng hợp như vậy, muốn chúng ta cả bảy người đều cùng chịu bị thương, không biết có phải là hắn cố ý hay không nữa?”
Hà Vân nhìn bóng dáng của Tống Tầm:
“Làm sao hắn có thể biết được bảy người chúng ta sẽ đến đây chứ? Hắn bố trí trận pháp này, nếu có ý muốn hại người, đáng lẽ ra nên để chính mình ở phía ngoài trận pháp mới hợp lý”
Tống Tiềm Cơ quả thật không hề nói dối.
Đêm nay, cho dù tới bao nhiêu người, nơi này bố trí trận pháp gì, hắn đều có thể tùy tình hình mà điều chỉnh trận pháp biến hóa.
Nếu không bố trí ‘Bắc Đầu khốn sát trận’ thì còn có ‘Bát môn kim tỏa, Cửu tự liên hoàn, Thập phương la sát’, kể cả có hai mươi người tới, hắn cũng có thể an bài rõ ràng được.
Trừ khi tạo nghệ trận pháp của đối phương mạnh hơn so với hắn, nếu không sẽ không thể phá hư được kế hoạch của hắn.
Mà cái người mạnh hơn hắn kia, giờ này còn đang phải ở Tử Vân quan uống tục mệnh dược.
Thời gian vui vẻ chẳng kéo dài được bao lâu, càng ngày càng có nhiều mị yêu tiến vào trong trận pháp, bảy người hiện giờ đã chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Hà Vân chợt nghe thấy âm thanh của Tống Tiềm Cơ vang lên, nhưng không phải nói với mình mà là nói với tu sĩ ở vị trí đối diện.
Hắn vậy mà còn chỉ điểm đấu pháp chiến kỹ cho bọn họ.
Những người ở vị trí khác đều sĩ khí đại chấn, giống như hổ mọc thêm cánh.
Kể từ đó, hai vị trí yếu nhất liền chính là chỗ của hai vị nữ tu Tiên Âm môn.
Hà Vân khẽ nhíu mày.
Nếu bọn họ vượt qua một đêm này, chờ những người này trở về sẽ đem thu hoạch hôm này truyền thụ lại cho đồng môn, về sau mỗi người đều sẽ tranh nhau canh gác buổi đêm.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Tiên Âm môn sẽ trở thành môn phái duy nhất không thu hoạch được gì.
Đêm nay, sinh tử còn chưa rõ thế nào, mà suy nghĩ của nàng đã bay xa, đã nghĩ đến cục diện biến hóa sau ngày hôm nay.
“Hai vị tiên tử không cần tiếp tục tiêu hao phòng ngự pháp khí, hãy lấy ra nhạc cụ mình thuận tay nhất”. Tống Tiềm Cơ nói.
Thanh âm Hà Vân xuyên qua chiếc nón có rèm che kia, mơ hồ không rõ:
“Tống đạo hữu, những thứ ngoài kia cũng không phải là người, bọn ta tu luyện là Thiên Âm thuật, e rằng sẽ chỉ có tác dụng nhỏ đối với bọn chúng thôi. Đừng nói hai người chúng ta, kể cả đồng môn trong động cùng tiến ra hợp tấu, cũng chỉ giống như muối bỏ biển thôi”
Tống Tiềm Cơ nói:
“Có thừa nhạc cụ nào không, cho ta mượn một kiện”
Từ không trung bay tới một vậy, là một cây sáo trúc nhỏ màu tím. Cùng những thứ đồ khác quý giá của bọn họ, cây sáo này thật sự thô ráp, đơn sơ.
Tống Tiềm Cơ bắt lấy chiếc sao, không chê mà nói:
“Ta sẽ thổi một khúc, hai người các ngươi không cần để ý tới tiếng ca của bọn chúng, chỉ cần tập trung vào một khúc của ta thôi”
Mộc Hà cùng Hà Vân vẫn bất động, trên tay vẫn cầm theo phòng ngự hộ thuẫn.
Lão Trịnh vội la lên:
“Hai vị tiên tử đừng do dự nữa, trận pháp này do Tống Tầm làm chủ trận, chúng ta sử dụng công pháp, hắn liền có thể cảm nhận được chỗ yếu kém nằm ở đâu. Tống đạo hữu am hiểu rất nhiều, cứ làm theo lời hắn nói, hai người các ngươi tất nhiên sẽ có tiến bộ”
Mộc Hà cẩn thận nhìn về phía Hà Vân. Nghĩ thầm, các người đều là võ tu, con đường tu luyện của các ngươi sao có thể giống với âm tu bọn ta được chứ?
Các ngươi biết vị ‘Hà Vân’ trước mắt này là ai không?
Ở trước mặt nàng, ngươi dám nói ngươi hiểu âm luật sao?
“Tống đạo hữu cũng hiểu âm luật sao?”. Âm điệu của Hà Vân trở nên có chút kỳ quái.
“Hiểu một chút”. Tống Tiềm Cơ đem sáo trúc ghé vào bên môi.
Một tiếng sáo trong trẻo, du dương cất lên, như tiếng chim hót trong núi rừng hoang vắng.