Tống Tiềm Cơ từng ở trên đại điển của Hoa Vi Tông mượn Ngọc Phượng Tiêu của Tử Dạ Văn Thù.
Tiếng tiêu nhẹ nhàng, càng thổi lại càng có cảm giác cô độc lạnh lẽo, giống như suối băng róc rách, như gió thổi tuyết rơi.
Cây sao làm bằng tử trúc này chỉ dài bằng một nửa ngọc tiêu. Tiếng sáo vừa cất lên, nghe trong trẻo linh động, giống như hàng trăm loài chim đua nhau cất tiếng hót trong ngày xuân.
Hai người Tiên Âm Môn vừa nghe thấy tiếng sao liền ngẩn người, trong lòng không khỏi nảy sinh cảm thấy cổ quái.
Hà Vân thầm nghĩ không tốt, lập tức tìm kiếm trong túi trữ vật, muốn đổi cho đối phương một kiện nhạc khí khác.
Âm tu của Tiên Âm Môn, đại đa phần đều vô cùng quý trọng nhạc khí của mình. Cầm sắt tỳ bà mà bản thân từng gảy qua, tuyệt đối sẽ không dễ dàng cho người không hiểu nhạc đạo mượn.
Cây sáo trúc này tuy rằng không phải là pháp khí cao cấp nhưng hơn ở chỗ có vẻ ngoài tinh xảo đáng yêu. Đây là do người theo đuổi tặng cho, nàng liền tiện tay nhận lấy, cũng chưa từng thổi qua lần nào.
Đột nhiên có người hỏi mượn nhạc cụ, cho nên nàng liền vô thức lấy ra ‘thứ đồ làm dáng’ mà bản thân chưa từng dùng qua này.
Nàng không biết âm sắc của nó lại là như vậy.
Âm này quá mức nhu hoà nhẹ nhàng, căn bản không thể áp chế được đám mị yêu đang cuồng bạo ngoài kia, mà ngược lại, giống như đang đệm đàn phụ trợ cho tiếng ca của bọn nó.
Những cầm khúc mà các nàng đàn trước đây, đại đa phần đều mang tiết tấu dồn dập khẳng khái, nhưng đám mị yêu gần như không bị ảnh hưởng.
Dưới sự quấy nhiễu của tiếng ca của mị yêu, sự trợ giúp của Thiên Âm Thuật đối với Võ tu lại càng có hạn, nhiều nhất chỉ có tác dụng hoà hoãn, điều tức.
Tống Tiềm Cơ thử qua mấy âm, đối với âm sắc của cây sáo này vô cùng hài lòng, hắn trực tiếp thổi luôn.
Tiếng sáo vang lên, mềm nhẹ tựa sương mù, như ánh trăng chiếu xuống dòng suối đang chảy róc ra róc rách. Sóng nước lăn tăn, ngân quang vỡ vụn, nước suối trong vắt vỗ vào đá, phát ra âm thanh leng keng.
Tiếng ca của mị yêu mượn dùng ‘Xuân thuỷ chi thế’, từng bước dâng cao, càng ngày càng bén nhọn, thế công cũng thêm nhanh, thêm mãnh liệt.
Mộc Hà kinh hô một tiếng, móng tay của mị yêu suýt chút nữa đã xé rách khiên phòng hộ của nàng, nàng liền vội vàng bổ sung thêm một xấp phù chú mới.
Những tinh vị khác đồng dạng cũng đang phải chịu áp lực gấp đôi.
Lưu Tam hét lên:
“Tống lão ca, hay là ngươi đừng thổi cái thứ đồ chơi này nữa, đây không phải đang ngăn cản mà là đang trợ hứng cho chúng nó đấy!”
Tống Tiềm Cơ ngoảnh mặt làm ngơ, hắn chỉ chuyên tâm thổi sáo.
Mị yêu càng ngày càng cuồng loạn, giương nang múa vuốt, tóc dài như roi.
Tiếng kêu khổ trong trận vang lên không ngớt, cùng với tiếng quát lớn, tiếng chửi bới của đám tán tu, tiếng phàn nàn liên tục của nữ tu.
Hà Vân ngưng tụ tinh thần, cẩn thận lắng nghe tiếng sao trong phút chốc, thần sắc dần chuyển từ cổ quái, lo âu sang thành kinh ngạc, vui sướng.
“Thật là kì diệu”
Dưới lớp rèm che, làn môi mỏng của nàng khẽ mở, thốt ra mấy chữ.
Nói xong nàng liền ngồi xuống đất, lấy ra một cây cầm đặt ngang đầu gối.
“Tranh!”
Một tiếng đàn nhu hoà uyển chuyển vang lên.
Đây không phải là cầm của nàng, nhưng nàng tự tin có thể đàn được rất tốt.
Toàn bộ nữ tu của Tiên Âm Môn ở trong động lúc này, có ai mà chưa từng được nàng chỉ điểm khi luyện cầm.
Tiếng đàn cố ý hoà vào, được tiếng sáo dẫn dắt, dần dần dung nhập.
Tống Tiềm Cơ đang thổi sáo, không thể mở miệng, chỉ có thể dùng linh khí truyền âm.
Bởi vậy Hà Vân nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của người kia vang lên, giống như đang đứng sau lưng nàng mà nói:
“Đừng nghe những tạp âm khác, chỉ cần tập trung nghe tiếng sáo của ta thôi”
Trái tim nàng trầm xuống.
Tiếng hát là tạp âm, tiếng hô hoán cũng đồng dạng là tạp âm, tiếng gió tiếng nước tiếng cây, tiếng đánh nhau đều là tạp âm.
Trong thế giới của nàng, bất chợt chỉ còn nghe thấy tiếng sáo thổi của người kia.
Tiếng đàn cũng tuôn trào ra.
Nếu nói tiếng sáo mềm nhẹ, êm nhu giống như ánh trăng chiếu xuống dòng suối thì tiếng đàn lại giống như cánh hoa rơi trên mặt nước, đem lại một cảm giác hết sức thanh tao, mềm mại.
“Giờ là lúc gảy đàn sao? Một người thổi sáo thôi đã đủ lắm rồi…”
Lão Trịnh còn chưa nói xong, hai cái chuỳ trong tay liền bị đánh rơi mất một cái, tinh môn chỗ hắn bị mở toang.
Mị yêu trong nháy mắt đã xông đến ngay trước mắt, hắn vốn tưởng rằng, lần này tất phải chịu một kích thật mạnh, sẽ phải gãy mấy cái xương, ai ngờ mị yêu lại đột nhiên quay đầu lại, xông về phía đồng loại, cắn lên cổ nó.
Ẩn Chu quát lớn:
“Tiếng nhạc này khiến bọn nó triệt để phát điên rồi!”
Một bộ phận mị yêu đã hoàn toàn mất đi lí trí, chém giết không hề tuân theo quy củ, gống như không cảm nhận được thống khổ, sử dụng những chiêu thức âm độc, tàn nhẫn nhất để công kích lẫn nhau.
Một bộ phận khác thì càng công kích trận pháp một cách điên cuồng hơn.
Mộc Hà thấy vậy, liền lập tức lấy ra hạc cầm, cùng tham gia đệm đàn cho cầm trúc.
Tiếng nhạc vang xa, giống như gió xuân thổi khắp núi rừng
Trong bóng đêm mêng mang, những đám mây đen dầy nặng bị làn gió nhẹ nhàng đẩy ra, hiện ra ánh trăng sáng tỏ.