Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 318 - Chương 318. Hoa Nguyệt Lạc Vân (2)

Chương 318. Hoa nguyệt lạc vân (2)
Chương 318. Hoa nguyệt lạc vân (2)

Tống Tiềm Cơ chỉ thổi qua một lần, liền biết nữ tu đang gảy đàn này là người rất thông tuệ, ngộ tính cao, nghe một lần là hiểu, cho nên không cần hắn phải tiếp tục thổi nữa.

Hắn đặt sáo trúc xuống, lộ ra dáng vẻ khí lực không đủ.

Hạc cầm và tiếng đàn vang lên không dứt, chỉ sau hai lượt liền trở nên thuần thục, dần tiến vào giai cảnh.

Mị yêu sau một hồi công kích lẫn nhau, hoặc tử vong hoặc bị thương nặng, tinh thần của mọi người trong trận không khỏi chấn động.

Lão Trịnh cười to:

“Nếu chúng ta có thể vượt qua đêm nay, chứng minh bảy người chúng ta hợp lại đủ để chống lại một Tử Dạ Văn Thù!”

Lưu Tam đáp:

“Nói hay lắm, ngày sau hành tẩu trong tu chân giới, chỉ cần báo ra danh hào của chúng ta, mọi người đều sẽ biết là những hảo hán vang danh”

Hắn chợt sửa lời.

“Ấy, còn có cô nương tốt nữa”

“Hai vị tiên tử vất vả rồi”

Hàm Bình hướng về phía Hà Vân, Mộc Hà hô lên.

“Nay mới được chứng kiến bản lĩnh của Tiên Âm Môn, quả nhiên lợi hại”

Nghịch cảnh biến thành thuận cảnh, trước là cộng khổ nay lại đồng cam, cảm giác thành tựu cực đại và niềm vui sướng dần bao phủ lên tất cả mọi người.

Bình thường nhìn thế nào cũng ngứa mắt, hiện giờ nhìn ngang nhìn dọc nhìn kiểu gì cũng thấy thuận mắt.

Thấy tinh vị của Tống Tiềm Cơ không có động tĩnh gì, mọi người đều lo lắng cho hắn nhất.

Lão Trịnh lên tiếng hỏi:

“Tống đạo hữu, ngươi là người chủ trì trận pháp, lại vì mọi người mà bận rộn cả đêm nay, liệu còn chống đỡ nổi không?”

Lưu Tam tiếp lời:

“Tống lão ca cố gắng kiên trì thêm chốc nữa, trời sắp sáng rồi. Diêm lão đại có giấu một vò ‘Tử ngọc nhưỡng’ của Đại Diễm Tông, ta sẽ lấy trộm ra mời ngươi uống!”

“Sao không nói mời tỷ muội bọn ta? Hai vị tiên tử của Tiên Âm Môn cũng vất vả bao nhiêu, ngươi không mời các nàng à?”

Ẩn Chu cười nói:

“Tống đạo hữu, bên trong động của bọn họ thối hoắc, một đám đàn ông ai nấy đều hôi rình. Không bằng ngươi tới chỗ bọn ta uống linh trà, ngửi hoa thơm đi”

Mọi người cùng nhau chiến đấu đến lúc này, nói cười chẳng chút cố kỵ gì nữa.

Bình minh còn chưa đến, linh khí của người trong trận đã dần khô kiệt, sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt lại bừng bừng như ngọn lửa thiêu đốt.

Một tiếng rít vang lên. Dưới tiếng hiệu lệnh của mị yêu dẫn đầu, bọn chúng dần dần khôi phục lại thần trí, vội vàng rút lui.

Gió nhẹ lúc tảng sáng thổi qua tàn thi khắp mặt đất.

Một đêm tràn ngập máu tanh này cuối cùng cũng kết thúc với sự trở về thắng lợi của mỗi một người.

Võ tu, Pháp tu chiến pháp đều tiến bộ, Âm tu thì được một cầm khúc mới.

Tống Tiềm Cơ đã thu lại trận pháp.

Đám người mỏi mệt đến cực điểm nhưng tinh thần lại hưng phấn không muốn rời đi, giống như hận rằng gặp nhau quá muộn, sôi nổi giao lưu kinh nghiệm chiến đấu.

Lưu Tam muốn kéo Tống Tiềm Cơ đi uống rượu. Tống Tiềm Cơ đang dùng vỏ đao làm sạch trận tài đã hỏng, nói:

“Ta còn phải thu dọn một lúc nữa đã, chư vị quay về nghỉ ngơi trước đi, đêm mai sẽ lại là một trận ác chiến đấy”

Một đêm đã qua đi, nhưng Tuyết Nhận Đao trên tay hắn vẫn chưa từng xuất vỏ.

Mọi người nghe vậy liền sôi nổi cáo từ, vội vàng quay về động của mình đả toạ tĩnh dưỡng, suy ngẫm lại những tâm đắc mới đạt được, còn phải thảo luận với hội đồng môn.

Nhưng chỉ một lúc sau, Tống Tiềm Cơ nghe thấy tiếng bước chân vang lên sau lưng mình.

Nữ tu của Tiên Âm Môn vậy mà lại quay lại.

Nàng đứng giữa chiến trường hỗn loạn, tà váy bị nhiễm phải vệt máu dơ bẩn, giống như một đoá hoa tàn.

“Vị tiên tử này, sáo trúc đã vật quy nguyên chủ rồi”

Nữ tu kia lắc đầu:

“Ta không phải tới để đòi sáo”

Cách một lớp màn che, cho nên Tống Tiềm Cơ không nhìn thấy khuôn mặt của nàng, chỉ cảm thấy khí tức của đối phương lúc này đang rất không ổn định.

Có lẽ bởi đêm nay quá đỗi mỏi mệt rồi.

Không muốn sáo thì muốn gì.

“Thanh sáo ngắn này, tặng cho ngươi”

Hà Vân đáp.

Tống Tiềm Cơ cười cười, ngữ khí hơi mang ý an ủi:

“Không cần, bản thân ta cũng không dùng đến”

“Ý của ngươi là, về sau ngươi sẽ không thổi khúc kia nữa sao?!”

Âm điệu của nàng chợt lên cao, giống như phải chịu đả kích cực lớn, thân hình lung lay như sắp đổ.

Tống Tiềm Cơ ngẩn người, hắp chớp chớp mắt:

“Một khúc nhạc mà thôi, chỉ là ngẫu hứng liền thổi nên, sau khi tận hứng rồi thì tan, hà tất phải chấp nhất làm gì?”

“Mà thôi… Hà tất phải chấp nhất, hà tất phải chấp nhất”

Nữ tu kia lẩm bẩm không ngừng.

Hai người cách nhau hai trượng, Tống Tiềm Cơ lại sâu sắc cảm thấy sự bi ai, phẫn nộ, không cam lòng đến tột cùng tràn ra trên người đối phượng.

“Nó có tên không?”

Nữ tu kia hỏi.

Tống Tiềm Cơ nhìn về phía ánh trăng mà ngẫm nghĩ:

“Vậy cứ gọi là ‘Hoa Nguyệt Lạc Vân’ đi”

Từ khi hắn tiến vào bí cảnh, cách ruộng đồng ngày càng xa, cách đời trước ngày càng gần, chỉ có ánh trăng trên trời, từ đầu đến cuối đều không xa không gần mà đi theo hắn.

“Hoa Nguyệt Lạc Vân, tên hay”

Nữ tu kia đáp.

Nàng cúi đầu chớp mắt, giọt lệ chợt rơi xuống.

‘Phong tuyết nhập trận khúc’ mênh mang cô độc , khiến nàng rơi vào tâm ma.

‘Hoa nguyệt lạc vân khúc’ lưu luyến ôn nhu lại là ánh trăng sáng cứu nàng ra khỏi tử cảnh.

Hai khúc nhạc hoàn toàn bất đồng, lại xuất phát từ cùng một người.

Nàng không khỏi nghĩ tới hành trình vào bí cảnh lần này. Mối quan hệ giữa hai sư đồ nàng trở nên lạnh nhạt, sau đó lại gặp cảnh sư môn đại biến, phải vội vàng xông vào bí cảnh, từng bước gặp hiểm nguy, đêm đêm bị mất ngủ.

Mãi cho đến đêm nay mới có người nói với nàng:

“Đừng nghe tạp âm”

“Tiên tử sao vậy?’

Tống Tiềm Cơ cả kinh, có chút sợ hãi.

Sao đang nói chuyện tử tế mà đột nhiên lại khóc như vậy.

Ta không phải là, gặp phải ăn vạ đấy chứ.

Hết chương 318.
Bình Luận (0)
Comment