Mặc dù không thấy được dung mạo nhưng khi nàng khóc cũng vẫn có cảm giác rất đẹp, dưới ánh trăng bàng bạc, tà váy như ngọn cỏ lau tung bay trong gió, có một vẻ đẹp tan nát khiến người ta phải mềm lòng.
Khiến mĩ nhân phải rơi lệ không nghi ngờ gì chính là một tội ác tày trời. Nàng thậm chí không cần nói gì, chỉ một giọt lệ thôi cũng chính là một thanh kiếm giết người rồi.
Bầu không khí đặc biệt này khiến Tống Tiềm Cơ bất giác cảm thấy quen thuộc, trong lòng hắn không khỏi nảy sinh cảnh giác.
Đời này đã có nhiều người từng khóc trước mặt hắn, hắn cũng coi như đã thấy qua sự đời, nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn cảm giác mình bị ăn vạ.
Một khắc tiếp theo có khi nào sẽ có một tốp nữ tu Tiên Âm Môn xông ra, vây chặt hắn lại, trách móc hắn vì sao lại ỷ mạnh hiếp yếu, đi ức hiếp một Âm tu mềm yếu như vậy.
Thư sinh Thanh Nhai và đệ tử thế gia cũng sẽ chất vấn hắn, vì sao lại khiến đối phương phải không ngừng rơi lệ như vậy.
Không cần phải nghi ngờ gì, đội ngũ tán tu và nữ tu Hoa Khê Phái nhất định cũng sẽ tới ồn ào xem náo nhiệt.
Sau đó tên mặt đơ kia sẽ bị chuyện này làm cho kinh động, nhất định sẽ phải đứng ra chủ trì ‘chính đạo’.
Vậy thì bọn họ lại phải cãi nhau rồi.
Tống Tiềm Cơ nhìn về phía sau, nghi ngờ giọt nước mắt này chính là khúc dạo đầu cho việc ‘năm trăm kiếm sĩ mai phục sau trướng, đập nát cốc làm tín hiệu’.
“Đã để đạo hữu phải cười chê rồi”
Nữ tu kia dùng tay áo lau giọt lệ bên má.
“Đêm nay nghe được khúc nhạc này, ngước mắt thấy trăng sáng, nhưng lại chẳng thấy cố hương, cho nên mới xúc động vậy thôi”
Nàng khóc xong, liền thở dài một hơi, thân hình cũng thả lỏng.
Phảng phất như trên đầu nàng vốn có một sợi dây vô hình, kéo cho lưng nàng trở nên thẳng tắp, hai vai mở ra, cằm khẽ nâng.
Giờ sợi dây này đứt rồi, nàng đứng giữa chiến trường hỗn độn, trước mặt một người xa lạ lại có thể thả lỏng người, lộ ra trạng thái tự nhiên của mình.
Không phải ăn vạ thì dễ nói rồi, có lời gì cứ bình tĩnh mà nói.
Theo trạng thái của đối phương thay đổi, Tống Tiềm Cơ cũng thở phào một hơi, hắn an ủi:
“Khúc nhạc này, chính là viết về cố hương. Hoa nở hoa tàn không hỏi mùa ra hoa, mây tụ mây tan không hỏi đến nguyên cớ, hồng trần vốn dĩ đã vô thường”
“Hồng trần vốn dĩ đã vô thường…”
Nữ tu kia thấp giọng nói:
“Một khúc ‘Phong tuyết nhập trận khúc’, đao quang kiếm ảnh, có ân báo ân, có oán báo oán, nhìn thì tưởng bễ nghễ bát phương, đến cuối cùng chỉ còn lại một mảnh tuyết mênh mang trắng xoắ. ‘Hoa nguyệt lạc vân khúc’ lại ngược lại, hoa nguyệt mê người, chiếm hết phong lưu, nghe kĩ lại là một mảnh tịch liêu nhàn nhạt. Nhưng hai khúc này có lẽ đều do một người viết nên, cũng chỉ có thể do tay một người tạo nên, ta nói có đúng không?”
Tống Tiềm Cơ ngẩn người.
Bị nghe ra rồi sao?
‘Hoa nguyệt lạc vân’ là đất hắn từng trồng, Thiết thực thú hắn từng nuôi, lúa mạch hắn từng tưới ở Thiên Cừ, còn có người mà đời này hắn từng gặp.
Bọn họ không phải là Mạnh Hà Trạch, Kỷ Thần, Lận Phi Diên, Tử Dạ Văn Thù hắn từng gặp ở đời trước, cũng không phải là Hà Thanh Thanh, Vệ Chân Ngọc, Tiển Kiếm Trần mà đời trước hắn chưa từng gặp mặt.
Tất cả đều không giống nữa, khúc nhạc này chính là kiếp này của hắn.
Vốn tưởng rằng hai cái chẳng liên quan gì đến nhau, thoát thai hoán cốt, vậy mà lại bị một hậu bối Âm tu vô danh một lời nói toạc ra.
Tu chân giới quả nhiên là nơi sông sâu sóng mạnh, ngoạ hổ tàng long.
Ánh mắt của đối phương xuyên qua màn che, nhìn hắn chằm chằm, nhất định muốn có được đáp án:
“Đạo hữu đừng nghĩ lại lừa ta nữa, ta đã từng gảy qua ‘Phong tuyết nhập trận khúc’ cả ngàn vạn lần, ngày ngày đều học theo, từng âm đều đã được khắc ghi vào xương máu”
Lời nói hết sức quyết tuyệt, Tống Tiềm Cơ nghe được liền cảm thấy hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ không tốt, cô nương này chỉ sợ đã rơi vào mê chướng.
Hà Vân nín thở chờ đợi, cuối cùng cũng nghe thấy người kia lên tiếng:
“Là ta”
Nàng lảo đảo hai bước.
Khi còn là mĩ nhân đẹp nhất thiên hạ, nàng dùng hết thủ đoạn cũng chẳng tìm được người này.
Đến khi rơi vào tình thế ngặt nghèo, phải che giấu thân phận thì lại tình cờ gặp được.
Mĩ danh của nàng đã không còn ở đinh cao, tâm cảnh không ổn định, tình thế thì nguy hiểm, chẳng còn lần gặp gỡ nào tệ hơn lúc này nữa.
Nhưng lúc này, hắn chưa từng thấy mặt nàng, càng không biết thân phận của nàng, hắn chỉ biết một vị âm tu được gọi là ‘Hà Vân’.
Bọn họ bởi một khúc nhạc mới kết giao, cùng nhau chiến đấu chống địch.
Cũng chẳng còn lần gặp gỡ nào tốt hơn thế này nữa.
Hà Vân, không, nên gọi là Diệu Yên mới chính xác.
Nàng không biết bản thân mình vì sao lại lấy cái tên giả này. Hà Thanh Thanh và Giáng Vân, bọn họ vốn dĩ là địch nhân của nàng, ai lại đi dùng tên và họ của địch nhân ghép lại để thành tên của mình chứ.
“Ta có thể hỏi Tống đạo hữu vài câu không?”
Diệu Yên gian nan cất tiếng hỏi, từng chữ vang lên rõ ràng:
“Đạo hữu có thể không trả lời, nhưng xin đừng lừa ta!”
Tống Tiềm Cơ cười khổ:
“Được rồi”
Hắn cúi đầu, tiếp tục chỉnh sửa lại trận tài.
“Tống đạo hữu là tán tu, không biết là người ở đâu?”
“Ta xuất thân phàm nhân, ở một nơi nhỏ bé gọi là Bình Ninh Trấn, không đáng nhắc tới”
“Ngươi và Tử Dạ Văn Thù là bằng hữu, không biết đã quen nhau bao lâu rồi?”
Bóng đêm u tối trước lúc bình minh bao phủ khắp nơi, phía xa truyền đến từng trận thú gầm, tiếng nước ầm vang.
Tống Tiềm Cơ hơi chần chờ, hắn thành thật đáp:
“Nhiều năm rồi”
Trong đầu Diệu Yên không hiểu sao xẹt qua hình bóng của một người khác, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay gây nên cảm giác đau đớn, cảm xúc của nàng bỗng nhiên dâng trào.
Thiên Cừ nổi danh tu chân giới, không phải là nơi nhỏ bé. Tu sĩ tuổi thọ dài, Tống Tiềm Cơ và Tử Dạ Văn Thù gặp nhau ở Hoa Vi Tông, vỏn vẹn mới chỉ ba năm, còn lâu mới gọi là ‘nhiều’.
Không phải là hắn.
May mà không phải là hắn.
“Đêm nay là ngươi cố ý, ngươi ở lại đây là muốn giúp Tử Dạ Văn Thù thoát khỏi hiểm nguy sao?”
“Đúng vậy”
Tống Tiềm Cơ lại dùng vỏ đao khều lên trận tài trên mặt đất, hắn cười khổ nói:
“Hà cô nương hỏi tới đây thôi, lại hỏi sâu thêm nữa thì ta sẽ không trả lời đâu”
“Nói ra không sợ đạo hữu chê cười, trước khi ta gặp ngươi, đã từng gảy ‘Phong tuyết nhập trận khúc’ hết lần này tới lần khác, thường nghĩ xem người sáng tác bao nhiêu tuổi, là nam hay là nữa, ở nơi nào, luyện công pháp gì, bình thường thích làm gì”
Diệu Yên bước tới gần hơn hai bước:
“Nay gặp được ngươi, hoá ra ngươi so với những gì ta nghĩ hoàn toàn không giống nhau”
Tống Tiềm Cơ nhấc chuôi đao lên:
“Đã để cô nương phải thất vọng rồi”
Con người vốn luôn thần thánh hoá những thứ xa vời.
“Không! Mặc dù không giống nhau, nhưng là ta không ngờ tới”
Diệu Yên nói ra câu này xong, bản thân nàng liền ngẩn ra trước.
Hắn hoàn toàn không giống những gì nàng tưởng tượng.
Ngoại hình bình thường, mặc pháp bào không vừa người, tay vung thanh Tuyết Nhận Đao mượn được, khí chất cũng chẳng cao quý, có chút tật xấu buông thả của tán tu nhưng lại không phải vô lại thật.
Nhìn ai cũng như nhìn hoa nhìn trăng, trong mắt chẳng thấy xấu đẹp, lại vì bằng hữu mà vượt qua nghìn núi vạn sông tới cứu nguy.
Chỉ có người như Tống Tầm, mới có thể viết ra hai khúc nhạc kia.