Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, nữ tu này thông tuệ mà lại trầm ổn, nghe một lần thôi mà đã có thể hướng dẫn sư muội gảy theo, lại chịu khó khổ luyện, có thể luyện một khúc đến vô số lần, người như vậy mà ở Thiên Âm Môn lại chẳng có chút danh tiếng nào.
Tuổi nàng còn trẻ, có tài mà chưa gặp thời, có lẽ bởi vậy mà phiền muộn, cảm thấy bản thân thất bại nên mới bị ‘Phong tuyết nhập trận khúc’ kéo vào mê chướng.
“Hà Vân cô nương, ngươi xem”
Tống Tiềm Cơ đổi đao sang tay trái, chống trên mặt đất, tay phải thì vươn ra một ngón tay, nghiêng nghiêng chỉ lên phía trời cao.
Ánh bình minh sắp ló rạng, bầu trời màu xanh thẫm, một mảnh trăng khuyết treo trên đầu cành, giống như một con thuyền màu bạc, có thể chở người du ngoạn trong biển mây.
Nữ tử thấp giọng đáp:
“Thật đẹp”
Nàng ngẩng đầu nhìn, đột nhiên quên mất mình là Diệu Yên, quên đi nội loạn trong môn phái, quên sư phụ, quên ‘đại sư tỷ’ và ‘thiên hạ đệ nhất mĩ nhân’.
Chỉ biết rằng bản thân mình đang đứng trên chiến trường hỗn loạn trong Huyết Hà Cốc, có người chỉ trăng sáng cho nàng xem.
Dưới ánh trăng, ngón tay người kia chẳng hề hoàn mĩ, ít nhất không phải là một đôi tay dùng để gảy đàn, mu bàn tay có vết bỏng cùng với vết thương do Tuyết Nhận Đao cắt qua.
Không biết hắn trước đây đã từng xảy ra chuyện gì.
Diệu Yên hồi thần, nàng dời tầm mắt đi:
“Thất lễ rồi”
“Ngươi nhìn theo hướng tay ta chỉ, có thể thấy được vầng trăng đẹp mắt”
Tống Tiềm Cơ cong lại ngóng tay.
“Nhưng nếu ngươi chỉ nhìn chằm chằm ngón tay này thì sẽ không nhìn rõ trăng sáng trên trời cao nữa. Phong tuyết nhập trận cũng tốt, Hoa nguyệt lạc vân cũng được, còn có ta, hay là ngón tay không quan trọng này, tất cả đều không phải là vầng trăng thật sự của ngươi”
“Không chỉ gảy khúc, âm luật, mà toàn bộ pháp môn điển tịch trên thế gian đều giống như một ngón tay này”
Tống Tiềm Cơ buông tay xuống:
“Bởi tay mà thấy trăng. Thấy trăng lại quên tay. Nếu cô nương đã có duyên cầu tiên vấn đạo, hà tất phải chấp nhất thứ hư danh, hãy lên tới cửu thiên, xem vầng trăng chân chính!”
Ngữ khí hắn ôn hoà mang theo ý cười, đồng thời lại mang vẻ tiêu sái.
“Vầng trăng chân chính”
Diệu Yên lẩm bẩm:
“Ta có thể thấy được sao?”
“Cô nương vẫn còn trẻ, lại thông tuệ như vậy, đương nhiên là muốn đi đâu thì đi, chỉ xem cô nương lựa chọn thế nào thôi, có buông bỏ được chấp niệm hay không… Này! Hà cô nương!”
Tống Tiềm Cơ còn chưa nói xong đã thấy thân hình nữ tu kia nhoáng lên, vội vàng chạy vào động băng, không còn thấy tung tích.
Tống Tiềm Cơ gãi đầu, chợt thấy hơi hối hận, hắn nghĩ thầm, có khả năng ta làm hỏng việc rồi.
Cho dù hắn có dùng độn thuật đuổi theo thì cũng chẳng thế nói nhiều hơn được nữa, không biết phải khuyên tiếp thế nào đây.
Hai người cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, hắn có thể dựng giàn hoa, nhưng lại không thể quyết định một đoá hoa sẽ nở như thế nào.
Vừa lúc thu thập trận tài xong, trăng khuyết đã hạ, phương đông bừng sáng, hắn còn phải đi xem thương thế của Tử Dạ Văn Thù hồi phục thế nào rồi.
Còn chưa vào đến băng thất của Tử Dạ Văn Thù, một đám thư sinh Thanh Nhai đã nhiệt tình đến đón, giống như đang đón tiếp công thần, bọn họ vây quanh hắn, bóp vai, đấm lưng, nếu không phải đang ở trong động băng, chỉ sợ còn có người phe phẩy quạt nữa.
“Tống sư huynh cuối cùng cũng quay lại rồi! Từ xa thấy Tống sư huynh và tiên tử Tiên Âm Môn trò chuyện, bọn ta không dám tới làm phiền nên liền chờ ở nơi này!”
Tống Tiềm Cơ thấy vậy mà buồn cười:
“Có người tới tặng đồ sao?”
“Có! Đội tán tu tặng hai tấm da của hổ thú ba đầu, Hoa Khê Phái tặng ba hộp Linh quỳnh hoa hương cao, nói muốn mời Tống sư huynh đêm nay ở trong trận kia để lại cho bọn họ mấy chỗ trống”
Tính Trai lấy đồ ra, cảm thấy nở mày nở mặt:
“Lúc bọn họ tới đây đều quy củ hành lễ, lời nói cũng dễ nghe hơn nhiều”
Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, thủ trận trở thành việc tốt, những người kia nghĩ rằng số người thủ trận mỗi đêm có hạn, bên này giảm thì bên kia tăng.
Đại môn phái và thế gia kiến thức rộng rãi, tính tình trầm ổn.
“Những thứ này ta cũng không dùng tới đâu, đều trả lại đi”
Tống Tiềm Cơ đáp:
“Tiện thể truyền lời ra, mời các bên cống hiến trận tài, đêm nay có khả năng ta phải tăng thêm tinh vị trong trận”
“Không thành vấn đề, Tống sư huynh”
Tử Mặc đáp.
“Các ngươi gọi ta là gì?”
Tống Tiềm Cơ hỏi.
“Nếu đã là bằng hữu của Viện Giám sư huynh, đương nhiên cũng là sư huynh của bọn ta rồi. Tống sư huynh đến cùng đã làm gì mà khiến bọn họ cam tâm tình nguyện tụ lại một chỗ thủ trận như vậy, mọi người đều vô cùng hiếu kì, có thể tiết lộ một chút không”
“Thật muốn biết?”
Chúng thư sinh nhất loạt gật đầu.
“Đêm nay chọn ra hai người tới xem”
Tống Tiềm Cơ nói:
“Để cho các ngươi tinh vị tốt”
“Ta nghe nói đêm qua là một trận đại thắng. Mị yêu đã có thương vong, chúng ta có phải sắp triệt để thoát khỏi vòng vây rồi không?’
Có người vội hỏi.
“Còn chưa đến lúc đâu”
Tống Tiềm Cơ nói xong liền đi vào băng thất.
Mọi người tự giác ngậm miệng không nói gì nữa, nhưng nhất thời lại không chịu tản đi, chỉ sôi nổi truyền âm:
“Hoá ra khi trước giao thiệp với những người kia, nói chuyện phiếm với nữ tu là để bọn họ xuất lực, mưu tính thật sâu xa”
“Bằng hữu của Tử Dạ Viện Giám, đương nhiên không phải là người bình thường rồi!”
“Sư huynh kết bạn với người đáng tin cậy như vậy, ta cũng thấy an tâm”
Nhưng Tử Dạ Văn Thù không hề cảm thấy Tống Tiềm Cơ đáng tin cậy.
Hắn nghe Tống Tiềm Cơ kể về trận pháp xong liền chau mày:
“Có hoạ cùng chịu, trận pháp này vô cùng nguy hiểm”
“Ngươi sợ bọn họ bị thương sao?”
“Ngươi mạnh nhất”
“Ngươi sợ ta bị liên luỵ hả. Ngươi sợ ta tìm cho mình một đám đồng đội chỉ biết kéo chân sau, thời điểm đối mặt với địch nhân phải lo lắng đủ thứ, còn không bằng đơn đả độc đấu đúng không?”
Tử Dạ Văn Thù gật đầu.
“Ta không sợ”
Tống Tiềm Cơ gối lên vỏ đao:
“Bần đạo có chết cũng không để đạo hữu chết”
“Vọng ngôn”
“Biết rồi, không nói lời không may mắn nữa”
Hắn kể cho đối phương đêm qua đã làm những gì là bởi nếu một lời cũng không nói, về sau nếu có động tĩnh lớn, Tử Dạ Văn Thù không yên tâm tất sẽ ra nhìn xem.
Tử Dạ Văn Thù hỏi:
“Người ngươi phải giết, đã tìm thấy chưa?”
“Đứng cả một đêm, không ngừng nói chuyện, vừa buồn ngủ vừa mệt”
Tống Tiềm Cơ nhắm mắt giả bộ ngủ.
Tống Tiềm Cơ biết, Tử Dạ Văn Thù không nói lời dư thừa, hắn hỏi vậy là có ý muốn giúp đỡ.
Đối phương được hắn cho giải dược, tất sẽ không chịu nợ phần ân tình này.
Nhưng giết người là chuyện Tiển Kiếm Trần hố hắn, việc này không những chẳng vẻ vang gì mà còn hết sức rắc rối, không thích hợp với quy tắc của Tử Dạ Văn Thù, cho nên không cần thiết phải lôi đối phương theo.
“Không thể nói?”
Tử Dạ Văn Thù hỏi.
Tống Tiềm Cơ nhắm mắt, thanh âm hơi trầm:
“Không thể”
……
Đêm đến, vị trí gần cửa động vô cùng náo nhiệt.
Các nơi đều có thêm tu sĩ mới, Thanh Nhai Thư Viện phái ra hai người Tinh Trai và Tử Mặc.
Đêm qua vỏn vẹn chỉ có bảy người, đêm nay lại biến thành hai mươi mốt người, mênh mông cuồn cuộn giống như một tiểu đội thám hiểm.
Hai mươi mốt người này, cũng không phải hoàn toàn tin tưởng Tống Tầm có kỳ chiêu gì, đại đa phần đều xuất phát từ lòng hiếu kỳ, sự nghi hoặc, muốn tới xem xem đến tột cùng là thế nào.
Tiên Âm Môn lần này phái tới Mộc Hà cùng với hai vị nữ tu khác tên là Mộng Chỉ và Liễu Hoa, không có Hà Vân.