Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 321 - Chương 321. Nghiêm Phòng Tử Thủ

Chương 321. Nghiêm phòng tử thủ
Chương 321. Nghiêm phòng tử thủ

Tống Tiềm Cơ vừa mới xuất hiện, đám người đã thân thiện bắt chuyện với hắn, lấy ra trận tài do các bên tự chuẩn bị.

“Tán tu chúng ta ít của, Tống lão ca đừng ghét bỏ nhé, thử hai thứ này xem xem có thuận tay không”

Lưu Tam lên tiếng.

“Vị này là Lý trận sư, trận pháp phòng hộ ở cửa động khi trước là do hắn bố trí, đêm nay mời hắn tới đây, Tống huynh đệ xem xem có thể giúp gì cho người không”

Lão Trịnh nói.

“Hoa Khê Phái chúng ta không học trận pháp, mấy thứ trận tài này thỉnh thoảng lấy được, để lại cũng chẳng có tác dụng gì, chi bằng đem tới cho Tống đạo hữu”

Hoa chưởng môn bảo.

Tống Tiềm Cơ cười cười, thầm biết các bên tất giữ lại một phần, chỉ là nói như thể tận tâm tận lực, bỏ ra toàn bộ những gì mình đang có mà thôi.

Thật ra có phải là trận sư không, hay đem theo thứ gì tới cũng đều không quan trọng.

Hắn có thể căn cứ theo tu vi cao thấp của từng người mà lập thành trận, số lượng nhiều ít mà điều chỉnh trận pháp, khống chế đại khái số lượng mị yêu tiến vào trận.

Mà ba vị nữ tu của Tiên Âm Môn kia lại mang theo biểu tình sầu lo, đưa lên trận tài xong liền nhìn nhìn hắn, giống như muốn nói gì đó với hắn nhưng lại thôi.

Nếu các nàng đã không mở miệng vậy Tống Tiềm Cơ cũng sẽ không chủ động hỏi.

Đêm nay, số lượng người thủ trận đã tăng lên, nhưng chiến sự lại kịch liệt hơn cả đêm qua.

Đám mị yêu không chịu yếu thế, chúng triệu hồi càng nhiều đồng loại hơn. Mãi cho đến trước khi bình minh tới, mới không cam không nguyện mà dừng lại thế tiến công, rồi rút lui.

Trải qua một đêm khổ chiến, chúng tu sĩ ai nấy đều mỏi mệt đến cùng cực, nhưng chỉ bị thương thế nhẹ, so với chút thương thế đó, bọn họ đạt được lĩnh ngộ cùng thu hoạch lớn hơn rất nhiều.

Bởi vậy mà thần thái mọi người đều trở nên sáng láng, còn có tâm tình chọc ghẹo trêu chọc nhau.

“Đêm mai chúng ta không gặp không về, ta sẽ đem rượu tới cho mọi người uống”

“Có trận pháp của Tống huynh đệ trấn thủ ở đây, nói không chừng, đêm mai bọn chúng sẽ không dám tiến tới nữa đâu”

Đợi đến khi đám người tản ra, Tống Tiềm Cơ mới vác theo Tuyết Nhận Đao, lắc lư quay về.

Ba người Tiên Âm Môn nhìn nhau, giống như cuối cùng cũng hạ quyết tâm, ngăn cản ở trước mặt hắn.

Mộc Hà tiến lên trước hành lễ, thấp giọng nói:

“Không biết đêm qua Tống đạo hữu đã nói gì với Hà Vân sư tỷ vậy”

“Nàng ấy làm sao?”

Tống Tiềm Cơ hỏi.

“Sau khi sư tỷ quay về, liền không nói một lời nào, động cũng không động, ai nói gì cũng không để tâm, bọn ta ai nấy đều vô cùng lo lắng cho nàng”

Tống Tiềm Cơ hơi ngạc nhiên.

Mộng Chỉ chần chờ một lúc rồi nói:

“Tống đạo hữu có thể theo chúng ta quay về xem sư tỷ thế nào không, có đạo hữu khuyên giải, có lẽ sẽ hữu dụng”

Tống Tiềm Cơ cảm thấy hơi kỳ quái:

“Ta nhớ Diệu Yên tiên tử của quý phái cũng ở trong động mà”

“Cái này, Diệu Yên sư tỷ quả thực ở đó….”

Tống Tiềm Cơ nói tiếp:

“Nếu Diệu Yên tiên tử đã ở đó, vậy liền có thể giải đáp nghi hoặc giúp nàng. Tại hạ không phải là Âm tu, càng không phải là người thuộc Tiên Âm Môn, có đi  cũng không có tác dụng gì”

Lấy địa vị của Diệu Yên ở Tiên Âm Môn, khuyên giải một tiểu đệ tử trẻ tuổi đâu có gì khó.

Trừ phi Hà Vân không chịu nghe nàng nói.

Ba người khổ không nói nên lời, ấp a ấp úng.

Nữ tu của Hoa Khê Phái còn chưa đi xa, Ẩn Chu quay đầu lại cười nói:

“Các ngươi muốn mời Tống đạo hữu tới chỗ của mình thì cứ nói thẳng ra, bịa lý do như vậy để làm gì”

Đám người cười vang một trận. Hai người Tinh Trai và Tử Mặc ngại không dám cười, một trái một phải kéo Tống Tiềm Cơ chạy đi mất.

Sắc mặt ba người Tiên Âm Môn hơi thay đổi:

“Hồ ngôn loạn ngữ, yêu ——”

Mới vừa nãy còn kề vai chiến đấu với nhau, cho nên hai chữ ‘yêu nữ’ này không quát ra khỏi miệng nổi nữa, lại thấy Tống Tiềm Cơ bị hai người Thanh Nhai kéo đi, các nàng chỉ có thể bực tức rời đi.

Tống Tiềm Cơ quay lại băng thất của Tử Dạ Văn Thù nghỉ ngơi, vừa tiến vào cửa, một túi trữ vật đã được ném tới trước mặt hắn.

Tống Tiềm Cơ mở ra xem, có chút dở khóc dở cười:

“Cái này là như thế nào đây, Thanh Nhai Viện Giám cho ta phí cực nhọc hả?”

“Ngươi thiếu trận tài”

Tử Dạ Văn Thù đáp.

“Ngươi cho rằng ngươi cho ta rồi thì ta không cần tìm người khác đòi nữa sao?”

Tống Tiềm Cơ tung lên tung xuống túi trữ vật:

“Nếu là hoa do ta tự trồng, ta sẽ tự mình che chở, ngày ngày tưới nước xớt đất, nếu nó bị bệnh mà trở nên khô héo, ta đương nhiên sẽ đau lòng. Thế nhưng khắp nơi bên trong bí cảnh đều có hoa dại cỏ dại, chúng sẽ lụi tàn và bay đi theo gió, ta dù cho có nhìn thấy cũng chỉ là cảm thán mấy câu thôi. Việc lập trận cũng giống như trồng hoa vậy, đều phải trả giá trước thì mới biết quý trọng bảo vệ”

Tử Dạ Văn Thù ngẫm nghĩ những lời đối phương nói, sau đó hắn liền hơi cau mày, ánh mắt giống như đang khiển trách đối phương:

“Ngươi lại lừa người”

Rõ ràng là không thiếu trận tài, vậy mà lại muốn các bên phải cống hiến.

“Ta đúng là lừa người”

Tống Tiềm Cơ ném túi trữ vật lại cho hắn, cười nói:

“Ngươi nếu như muốn học làm thế nào để lừa người, ta có thể dạy ngươi miễn phí. Chỉ tiếc là miệng lưỡi ngươi không đủ lanh lợi, chỉ sợ học không nổi”

Tử Dạ Văn Thù không nói gì nữa, hắn mở ra một quyển sổ, cúi đầu múa bút thành văn.

Tống Tiềm Cơ cười một lúc lâu, đột nhiên phản ứng lại:

“Chẳng lẽ ngươi nói không lại ta cho nên viết nhật ký mắng ta hả? Mắng người trên giấy thì tính gì là anh hùng hảo hán!”

………

Ngoài băng thất, đám thư sinh Thanh Nhai còn đang đợi Tinh Trai, Tử Mặc truyền thụ lại kinh nghiệm.

Tử Mặc nói:

“Một khi đã nhập trận rồi thì không được hoảng loạn, mọi việc đều phải nghe theo Tống sư huynh sai bảo, cứ thế chỉ cần trải qua một đêm thôi tất nhiên sẽ có thu hoạch. Sau khi ra khỏi trận rồi, chỉ có một chuyện mọi người phải để tâm cảnh giác”

Đám người Thanh Nhai tập trung tinh thần lắng nghe, còn có người lấy giấy bút ra chuẩn bị ghi chép.

Chỉ nghe thấy Tinh Trai nói tiếp:

“Thời khắc mấu chốt, nhất định phải xông ra, nhanh chóng quyết đoán… giúp Tống sư huynh chắn đào hoa”

Bốn ngày cứ như vậy trôi qua, quan hệ giữa các bên dần trờ nên hoà hoãn, bầu không khí khẩn trương chạm vào là nổ trước đó đã triệt để biến mất.

Thậm chí mọi người còn bắt đầu lấy vật đổi vật, cò kè mặc cả với nhau, dần thích ứng với hoàn cảnh nơi nay, chẳng nhớ gì tới những chuyện lúc trước nữa.

“Trước đây chúng ta cũng đã tích lũy được khá nhiều da lông của yêu thú, giờ đi tìm Tiên Âm Môn đổi lấy mấy bình đan dược trị thương đi”

“Đem theo linh thảo của bọn ta tới tìm thư sinh Thanh Nhai đổi mấy tấm phù chú đi”

“Ban ngày tới động của đội tán tu ăn thịt uống rượu, tới động khẩu của Tiên Âm Môn nghe đàn điều tức, đêm tới thay phiên nhau thủ trận, cách một ngày lại trao đổi tâm đắc tu luyện, đúng là trong hoạ có phúc”

Âm tu của Tiên Âm Môn ngày nào cũng dành ra hai canh giờ để thi triển Thiên Âm Thuật, giúp cho người bị thương chải vuốt linh khí.

Ban đầu có người còn không nguyện ý:

“Diệu Yên sư tỷ, nếu là người của Hoa Khê Phái tới, chúng ta cũng phải đàn sao?’

Diệu Yên đáp:

“Trận pháp kia các ngươi cũng từng thấy qua rồi đấy, có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu, hiện giờ chỉ có thể cùng nâng cao thực lực mới có đường thoát ra ngoài”

“Sư tỷ là muốn giúp bọn họ hay là….”

Liễu Hoa lấy dũng khí hỏi:

“Giúp Tống Tầm kia? Sư tỷ gần đây cố ý tiếp cận hắn, không phải là có ý với hắn đấy chứ? Hắn chỉ là một tên tán tu thôi, không có gia tộc không có môn phái hỗ trợ, cho dù có chút bản lĩnh, chỉ cần hắn không có ý muốn nổi danh thì cũng chẳng đáng để sư tỷ phải liếc nhìn”

Trong lòng người theo đuổi Diệu Yên, Diệu Yên xứng với cường giả mạnh nhất, không chỉ mạnh ở thiên phú hay tu vi, càng mạnh ở địa vị, thế lực.

Diệu Yên đánh giá thần sắc của đám người, nàng nhíu mày:

“Các ngươi đang dạy ta sao?”

“Bọn muội không dám trái lời sư tỷ”

Mộc Hà tận lực uyển chuyển khuyên nhủ:

“Chỉ là Vọng Thư sư bá từng nói rằng, sư tỷ nếu tìm ra người soạn khúc, chỉ sợ cũng không phải là chuyện tốt đối với sư tỷ”

Diệu Yên lạnh giọng đáp:

“Là tốt hay là xấu, ta không biết rõ sao, còn cần các ngươi phải dạy ta nữa sao?”

Lời này vô cùng nghiêm khắc, mang theo ý tứ răn dạy.

Mọi người liền im lặng, giống như những con ve sầu mùa đông, ai nấy đều cảm thấy Diệu Yên không còn ôn nhu như trước nữa, có vẻ như bắt đầu từ hôm ấy, sau khi quay trở về, nàng không còn để lộ ra nụ cười hoàn mĩ kia nữa.

Tống Tiềm Cơ căn bản không cảm thấy ‘Hà Vân’ cố ý tiếp cận mình, chỉ coi đối phương như là vãn bối tới thỉnh giáo.

Hắn là người phụ trách trận pháp nên các bên đều muốn tiếp cận, thường tặng hắn rượu thịt, pháp bào, hoa thược dược.

Nhưng bên cạnh hắn lúc nào cũng có thư sinh Thanh Nhai nghiêm phòng tử thủ, Hà Vân chỉ cần mới mở miệng nói đã bị người khác ngắt lời.

Mãi cho đến đêm ngày thứ năm, chúng tu sĩ vừa mới nhập trận, ai nấy ở tinh vị của mình.

Bỗng nhiên đất rung núi chuyển, giống như địa long xoay người. Cột băng, mảnh băng giống như mưa rơi xuống đầu.

Lòng Tống Tiềm Cơ hơi động.

Đợi lâu như vậy, cuối cùng thời khắc này cũng tới rồi.

Hết chương 321.
Bình Luận (0)
Comment