Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 322 - Chương 322. Ta Dẫn Ngươi Đi (1)

Chương 322. Ta dẫn ngươi đi (1)
Chương 322. Ta dẫn ngươi đi (1)

Tống Tiềm Cơ đêm nay không mang theo Tuyết Nhận Đao.

Chúng tu sĩ trong động đã đủ tín phục ‘Tán tu Tống Tầm’, trong tay hắn có mang một thanh đao lợi hại hay không, có phải là người bàng hữu mà Tử Dạ Văn Thù coi trọng hay không, cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Trước khi nhập trận, hắn cố ý trả đao lại cho Tử Dạ Văn Thù:

“Đêm nay có lẽ ta phải giết người”

Tử Dạ Văn Thù nhìn hắn một cách đầy kỳ quái, giống như đang hỏi, nếu đã muốn giết người thì sao còn trả đao.

Trên người Tống Tiềm Cơ có rất nhiều thứ tốt, Hoạ Xuân Sơn, Thất Tuyệt Cầm, Đồ Long Trận, nhưng trước nay chưa từng nghe nói hắn có pháp khí bản mệnh.

Một kiện pháp khí thuận tay chân chính, có thể ra vào sinh tử với chủ nhân.

Tống Tiềm Cơ đáp:

“Chuyện này không liên quan gì đến ngươi, cho nên ta không muốn dùng đao của ngươi”

Tử Dạ Văn Thù lạnh lùng nói:

“Không dùng Tuyết Nhận, vậy ngươi dùng vật gì?”

“Tự ta cũng mang kiếm mà”

Tống Tiềm Cơ biết hắn có ý tốt nên cũng chẳng buồn bực:

“Kiếm này sát tính không thua Tuyết Nhận Đao đâu”

Kiếm để giết người vốn không nên dễ dàng để lộ trước mặt người khác.

Nhưng để cho thấy bản thân mình quả thực có pháp khí có thể dùng thuận tay, để đối phương không cần lo lắng, hắn từ trong túi trữ vật lấy ra một thanh kiếm mỏng, chậm rãi rút ra ba tấc, cho Tử Dạ Văn Thù xem.

Xuất vỏ không tiếng động, thân kiếm mỏng mà hẹp, gần như trong suốt giống như thuỷ tinh, không phản chiếu bóng người, chỉ phản chiếu vách tường băng ở bốn phía.

Mũi kiếm sắc bén, sát khí kinh người, kiếm này một khi đâm tới, tất sẽ vô hình vô ảnh, tuyệt đối không còn chỗ xoay người.

Tử Dạ Văn Thù đã quen thấy pháp khí cao cấp, sau khi thấy thanh kiếm này, cũng nhịn không được mà mắt sáng lên, hắn khen:

“Kiếm tốt!”

Tống Tiềm Cơ hài lòng mỉm cười, hắn tra kiếm vào lại vỏ. Tiển Kiếm Trần nếu không có chút gia tài này, bao nhiêu năm rồi đúng là lăn lộn một cách vô ích.

Chợt nghe thấy Tử Dạ Văn Thù đổi chủ đề:

“Đây không phải là kiếm của ngươi”

Ngữ khí hắn trấn định.

Tống Tiềm Cơ có chút không phục:

“Ngươi cũng chưa từng thấy ta xuất kiếm, sao biết ta không xứng với kiếm này?”

Tử Dạ Văn Thù lắc đầu:

“Kiếm dùng để giết người như vậy, không xứng với ngươi”

Kiếm của Tống Tiềm Cơ, nên là quang minh chính đại, thu phóng tự nhiên, vừa có thể giết người, vừa có thể cứu người.

Tống Tiềm Cơ bất đắc dĩ cười cười, nhẹ gõ lên vỏ kiếm:

“Ngươi coi trọng ta quá rồi. Nhưng giờ ta với nó đều giống nhau, cũng chỉ là công cụ dùng để giết người trong tay người khác thôi”

Người bị giết thì đang an nhàn, lên kế hoạch bố cục từng bước chờ đợi. Còn người đi giết người thì lại phải truy đuổi qua nghìn núi vạn sông, dù cho biết rõ có bẫy rập đang chờ mình, cũng không thể lùi bước.

Nếu không phải gặp được người như Tử Dạ Văn Thù, chuyến đi lần này thật sự sẽ vất vả và nhàm chán lắm.

Tử Dạ Văn Thù nghe thấy hắn nói tới ‘Người khác’, hơi nhướng lông mày:

“Là người kia sao”

Hắn nhìn lên trên đỉnh động, giống như muốn xuyên qua vách tường băng nhìn lên không trung phía trên cao xa kia.

Tống Tiềm Cơ ngẩn ra, sau đó liền bật cười:

“Mới đoán một lần đã chính xác, ngươi thật là thông minh, ta còn tưởng rằng ngươi luyện công pháp kia sẽ luyện đến ngốc luôn rồi đấy”

Nếu không, vì cái gì lại đem bản thân mình đặt vào hiểm cảnh, phải chịu một thân trúng độc trọng thương như vậy.

Tử Dạ Văn Thù nghiêm túc sửa lại lời hắn:

“ ‘Băng phách tâm pháp’ có tác dụng mài mòn thất tình lục dục của người tu luyện, nó không làm tổn hại đến tâm trí”

Người này thật ra cũng không khó đoán. Khi Tống Tiềm Cơ còn ở Hoa Vi Tông, hắn đều không cho ai mặt mũi, hắn không đi Tử Vân Quan, cũng không đi Thanh Nhai. Bởi vì hắn có một chỗ dựa vô cùng lớn.

Trên đời này, người còn có thể để hắn đi giết người, chỉ có thể là Tiển Kiếm Trần.

Tống Tiềm Cơ thầm nghĩ, thật đáng tiếc, công pháp này giúp ngươi đạt được thành tựu to lớn nhưng chính nó cũng làm ngươi bị tổn hại.

Mọi thứ trên đời này đều có cái giá của nó, một tên tu sĩ có thần thông cường đại đến mức nào thì sẽ có mệnh môn nguy hiểm ngang cỡ đó.

Bởi vì Thanh Nhai cần một pho tượng thần uy nghiêm công chính, Tử Dạ Văn Thù liền đem chính bản thân mình luyện thành một thanh đao vô tình lạnh nhạt.

Đôi khi hắn rất khó có thể lý giải được những cảm xúc tinh tế và phức tạp của người khác. Người khác càng không dám tiếp cận hắn, hắn càng ít ở chung với người khác, thì sẽ càng khó đồng cảm với những người bình thường khác.

Mãi cho đến khi Tống Tiềm Cơ bắt đầu viết thư cho hắn, miêu tả những sự việc nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi ở hai bên bờ đồng ruộng một cách hết sức nhiệt tình và nghiêm túc, nhờ đó mới có thể đem hắn kéo về lại nhân gian.

Tống Tiềm Cơ cười nói:

“Ngươi thông minh như vậy thì nghĩ giúp ta việc này. Mị yêu cũng biết ham lợi tránh hại, bọn chúng gặp phải một cái đinh cứng ở chỗ này, bị thương vong thảm trọng, những lại vẫn không muốn rời đi, mỗi đêm đều sẽ tiến công, thậm chí còn muốn triệu tập toàn tộc cùng nhau tiến tới đây. Bí cảnh cũng không phải không có những tu sĩ khác, tại sao chết sống cứ phải nhìn chằm chằm vào nhóm người chúng ta như vậy? Chẳng lẽ bởi vì ngươi và ta ăn tương đối ngon, cho nên muốn tìm cách ăn chúng ta cho bằng được sao?”

“Bởi vì chúng vừa sợ hãi lại vừa ham muốn”. Tử Dạ Văn Thù nói.

“Không sai, mị yêu không dám tiến vào động, có lẽ bởi vì chỗ sâu trong băng động có thừ gì đó khiến cho bọn chúng hết sức kiêng kị, mà trong tay chúng ta lại có thứ đồ mà bọn chúng muốn. Lại sợ chúng ta sẽ biết được thứ đồ đó là gì, sau đó sẽ lấy ra để chế trụ bọn chúng, cho nên bọn chúng chỉ có thể căng da đầu mà đánh tiếp”

Hết chương 322.
Bình Luận (0)
Comment