Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 323 - Chương 323. Ta Dẫn Ngươi Đi (2)

Chương 323. Ta dẫn ngươi đi (2)
Chương 323. Ta dẫn ngươi đi (2)

Trong đêm nay ở kiếp trước, trong khi Tử Dạ Văn Thù cùng Tống Tiềm Cơ đang ngăn cản đợt tấn công của mị yêu thì bất ngờ xảy ra động đất, băng động giống như muốn sụp đổ, đám tu sĩ trong động liền trở nên hỗn loạn giống như lũ ruồi nhặng không đầu đâm loạn xạ khắp nơi.

Tử Dạ Văn Thù cố mang mọi người phá vây ra phía bên ngoài, nhưng đã phải chịu tử thương thảm trọng. Tống Tiềm Cơ nhận thấy tình thế không đúng, liền mang theo những tu sĩ còn may mắn sống sót chạy vào chỗ sâu bên trong băng động.

Đoàn người chạy theo thông đạo được mở ra sau vụ động đất, xâm nhập vào trong địa cung, tạm thời thoát khỏi bóng ma tử vong.

Còn lí do vì sao mị yêu cứ bám theo họn họ thì không còn ai để ý tới.

Bên trong bí cảnh có vô số bí mật, không phải bí mật nào cũng đều sẽ có đáp án, cũng không phải ai cũng đủ mạng để đi giải đáp hết các bí mật được.

Tống Tiềm Cơ chắc chắn, phân thân của Vô Tương nếu một mực ẩn giấu tại nơi này, chắc chắn phải có mưu đồ gì đó.

Chuyện đáng giá để hắn lên kế hoạch như vậy, đang giá để cho mị yêu trong bí cảnh phải dốc toàn bộ lực lượng như vậy, nhất định là một sự kiện trọng đại.

Tống Tiềm Cơ không thể nói ra việc chính mình trọng sinh cho nên biết trước tương lai, cũng lười bịa ra một lý do nào đó khác:

“Theo như ta bói toán ra được, đêm nay nhất định sẽ có một hồi đất rung núi chuyển. Một thông đạo đi thông đến địa cung sẽ được mở ra ở phía sâu trong băng động, ngươi có thể dẫn mọi người đi thẳng xuống dưới theo chỗ băng vỡ ra, từ đó có thể chạy ra được một đường sinh cơ, ngươi có tin hay không?”

Tử Dạ Văn Thù phản bác lại hắn một cách chắc hắn:

“Ngươi không biết bói toán”

“Trừ bỏ phần đó ra, những phần khác ngươi có tin không?”. Tống Tiềm Cơ không có cách nào chứng minh được với mọi người việc sẽ xảy ra, cho nên cần đối phương phối hợp với mình.

“Ta tin”. Tử Dạ Văn Thù nói:

“Đêm nay có biến, người ngươi muốn giết có khả năng sẽ xuất hiện đúng không?”

Tống Tiềm Cơ cao hứng vỗ chân:

“Tử Dạ, nói chuyện cùng ngươi thật là dễ dàng mà”

Nhưng sự thật chứng minh, hắn cao hứng quá sớm.

Ngay lúc này, mặt băng bắt đầu rung động, những mũi băng nhọn từ phía trên đầu rơi xuống, mị yêu giống như chịu phải kích thích nào đó, liền bắt đầu xông lên công kích một cách cuồng bạo.

Tống Tiềm Cơ rút kiếm, cao giọng hô:

“Mọi người mau chạy vào phía trong động, ta sẽ ở phía sau cản lại bọn chúng”

Bất chợt, một hắc ảnh léo lên, một đạo bạch quang mang theo cái lạnh thấu xương đánh úp về phía hắn.

Mị yêu ở phía trước người Tống Tiềm Cơ không đến ba thước bị chém thành hai nửa.

Tuyết Nhận đao ra khỏi vỏ, Tử Dạ Văn Thù đã tới rồi.

Tống Tiềm Cơ vừa bất đắc dĩ vừa tức giận, liền truyền âm với hắn:

“Không phải chúng ta đã nói rõ ràng rồi sao, khi động đất xảy ra, ngươi sẽ dẫn người tiến vào địa cung, ta sẽ ở ngoài động ngăn cản những thứ này, xong xuôi sẽ vào sau”

“Ta không đáp ứng”. Tử Dạ Văn Thù nói:

“Bọn họ sẽ nghe ngươi, không cần ta phải mang”

Hắn liếc mắt nhìn về phía thanh kiếm của Tống Tiềm Cơ, ý nói, chỉ một mình ngươi làm sao có thể chống đỡ được đám mị yêu đang phát cuồng này được chứ.

Tống Tiềm Cơ cũng đồng thời liếc mắt nhìn về phía miệng vết thương của hắn, ý bảo, thương thế của bản thân ngươi còn chưa xử lý cho tốt, ta so với ngươi vẫn mạnh hơn nhiều.

Chúng tu sĩ sau giai đoạn hoảng loạn ngắn ngủi, theo thói quen liền nghe theo Tống Tiềm Cơ an bài, sôi nổi lấy ra pháp khí để mở đường, chạy vào phía sâu bên trong băng động.

Quả thật là không cần Tử Dạ Văn Thù phải dẫn đội.

Chỉ có người của Tiên Âm môn là chưa đi.

“Tống Tầm đâu? Vì sao hắn lại muốn ở lại ngăn cản phía sau?”. Sắc mặt Diệu Yên trở nên tái nhợt.

“Đấy là chuyện của hắn”. Liễu Hoa kéo lấy Diệu Yên lúc này còn đang ngây ra đó:

“Sử tỷ còn chờ cái gì nữa, mau đi thôi?”

Đất rung núi chuyển, những mũi băng nhọn rơi xuống như mưa, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.

Diệu Yên lúc này đã không nghe rõ điều gì nữa rồi, trong đầu chỉ đang nghĩ, nếu lúc này gặp loạn phải chia lìa với Tống Tầm, hai người cũng chưa lưu lại tín vật cho nhau, giữa biển người mênh mang, sinh tử khó đoán, phải đi đâu để tìm nhau chứ?

Ngay cả khi hắn muốn tìm nàng, nhưng cái vị âm tu tên Hà Vân kia không hề tồn tại, hắn đi đâu mà tìm được đây.

Mà chính mình sau này cũng có lẽ sẽ không còn được gặp lại hắn nữa, cũng không còn được nghe thấy hắn thổi sáo nữa. Nàng còn có rất nhiều lời muốn nói mà vẫn chưa được nói ra, rất nhiều khúc nhạc đang dang dở còn chưa được đánh cho đối phương nghe.

Diệu Yên bị đám đông đẩy về phía trước. Mộc Hà kéo cánh tay nàng lại, thúc giục nàng đi nhanh lên.

“Không”. Diêu Yên hất cánh tay kia ra, lớn tiếng nói:

“Ta tu hành đã lâu, đã làm lãng phí quá nhiều thời gian rồi, lần này ta muốn nhìn thấy vầng trăng chân chính”

Nàng xoay người, đi ngược lại với đám đông đang rầm rộ tiến sâu vào bên trong kia, chạy như điên về phía cửa động.

“Tống Tầm”. Diệu Yên hô to.

Tống Tầm lúc này đang vung kiếm, kiếm quang phát ra như mưa.

Chỉ là một khuôn mặt bình thường được ánh trăng bao phủ, nhưng lúc này, trong mắt nàng lại không còn hình bóng của ai khác ngoài hắn.

Hết chương 323.
Bình Luận (0)
Comment