“Hà cô nương, sao ngươi…”. Tống Tiềm Cơ kinh ngạc.
“Để ta mang ngươi đi”. Diệu Yên nắm lấy cánh tay trái đang không cầm kiếm của Tống Tầm, giống như một người đang giãy giụa liều mạng khỏi chết đuối vớ được một khúc gỗ đang trôi, liền cho rằng đã bắt được ánh trăng trong nước.
Nàng nhét một chiếc lược ngọc vào trong tay Tống Tầm, vội vàng truyền âm cho hắn:
“Đây là chí bảo của Tiên Âm môn, có thể mở ra không gian thông đạo trong nháy mắt, trợ giúp hai người đi ra ngoài ngàn dặm, chỉ sử dụng được một lần, sau khi dùng xong liền coi như phế bỏ”
Nàng muốn nói chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này, không cần quan tâm đến chuyện Vọng Thư và Giáng Vân ai sẽ làm chưởng môn, hay Tống vương và Vệ vương ai sẽ xưng vương, không cần để ý đến việc thiên hạ sẽ đại loạn đến mức nào, chúng ta sẽ cùng nhau đi đến chân trời góc biển, mai danh ẩn tích, đánh đàn thổi sáo, bên nhau suốt đời.
Tử Dạ Văn Thù hơi nhướng mày, giống như đang nghi hoặc.
Tống Tiềm Cơ vội vàng rút tay về:
“Hà cô nương, ngươi vừa mới bị băng nhọn rơi trúng đầu sao?”
Nếu không tại sao lại nói năng như người mê sảng vậy. Tiên Âm môn làm gì có loại bảo vật này, kiếp trước chưa từng nghe Diệu Yên nói tới. Mà kể cả có là thật, làm sao lại ở trong tay một đệ tử bình thường đươc chứ.
Lại lùi một bước, hai người chúng ta cũng chỉ nhận thức nhau chứ cũng không hề thân thiết, có thể chạy đi đâu được chứ.
Diệu Yên đối diện với ánh mắt đầy kinh ngạc của Tống Tầm, giống như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu, ngẩn ngơ bất động tại chỗ.
Nếu không phải có người kéo nàng lại, nàng đã thật sự bị băng nhọn rơi trúng đầu rồi.
“Sư tỷ”. Đám người Mộc Hà đuổi theo ngay phía sau nàng, dung mạo ai nấy đều tái nhợt, mang theo biểu tình hoảng loạn.
Các nàng không xưng hô là Hà Vân mà đều cùng nhau gọi sư tỷ, ngữ khí hết sức quen thuộc, giống với ngày thường xưng hô nàng là ‘Diệu Yên sư tỷ’.
Diệu Yên liếc mắt nhìn những người đồng môn của mình, vẻ điên cuồng trong mắt dần rút đi, yên lặng thu hồi lại chiếc lược trong tay, gian nan mà nói:
“Là ta nhất thời hoảng loạn không giữ được bình tĩnh, đã để mọi người chê cười rồi”
Nàng không phải là Hà Vân, nàng là vị đồ đệ được Vọng Thư tỉ mỉ bồi dưỡng, là người thừa kế tương lại của Tiên Âm môn.
Tống Tiềm Cơ một tay vung kiếm, một tay nhẹ nhàng đẩy người về phía sau, không có thời gian lưu ý tới sự khác thường của nàng:
“Nơi nay hiện tại rất nguy hiểm, các ngươi mau rời đi đi”
“Ta không đi”. Diệu Yên lấy ra một kiện pháp khí phòng hộ, hình dáng giống như một chiếc ô hoa, che chắn nàng khỏi những khối băng đang rơi xuống:
“Ta lưu lại đây giúp ngươi”
Mộc Hà thấy vậy vội vàng la lên:
“Nếu sư tỷ không đi, chúng ta cũng sẽ không đi”
Những người khác nghe thấy có ồn ào ở phía sau liền quay đầu lại nhìn, tâm tình hết sức phức tạp.
Mọi người đã kề vai chiến đấu cùng nhau suốt nhiều ngày, vừa hỗ trợ lẫn nhau, vừa thu được nhiều lợi ích. Trong thời khắc nguy cấp này, ngay cả những nữ tu yếu ớt của Tiên Âm môn cũng còn có dũng khí lưu lại chiến đấu, vậy mà bọn họ lại vội vàng chạy trốn như vậy sao?
Đột nhiên có người vòng ngược lại:
“Ta cũng sẽ không đi”
Hóa ra là chưởng môn Hoa Khê phái, người gây rắc rối nhiều nhất với chúng nữ tu Tiên Âm môn.
Một lời vừa nói ra, giống như một ngọn lửa nhỏ bùng lên, đốt cháy dầu hỏa khắp nơi, khiến cho mọi người cảm thấy hào khí tràn đầy trong lồng ngực.
Diêm bang chủ nói:
“Tống đạo hữu mỗi ngày đều ở trong trận pháp chỉ điểm chiến kỹ chiến pháp cho chúng ta, một ngày là sư cả đời là phụ, ngươi nếu như xảy ra chuyện ở đây, ta dù cho có thể chạy ra ngoài, ngày sau tất sẽ rơi xuống tâm ma. Nhóm tán tu chúng ta gọi không được hai tiếng sư phụ này, nhưng hôm nay, chúng ta sẽ cùng tiến cùng lui, cùng sinh cùng tử với ngươi”
“Cùng tiến cùng lui, cùng sinh cùng tử”. Vô số thanh âm vang vọng. hưởng ứng lời của hắn.
Đủ loại màu sắc của các kiểu pháp khí đan xen vào nhau, mọi người ai nầy đều mang theo biểu tình kiên định.
Tống Tiềm Cơ bất đắc dĩ lắc đầu, các ngươi tự nhiên lại đúng lúc này mà đoàn kết với nhau, chuyện này có thích hợp không chứ?
Ở kiếp trước, vì nhiều lí do mà hắn liên tục bị người khác tính kế. Nhưng ở kiếp này, lại cùng những người này không oán không thù, được bọn họ vây quanh ủng hộ, trong lòng hắn không khỏi sinh ra một tia cảm khái cùng cảm động.
Hắn đang muốn mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên cảm giác được điều gì đó.
Tống Tiềm Cơ quay đầu lại, ánh mắt như điện, xuyên qua lớp băng vụn đang rơi xuống, khóa lại bóng dáng của một nữ tu.
Tấm lưng nhỏ gầy kia vô cùng nhanh nhẹn, nàng đội nón có rèm che, chỉ trong chớp mắt đã thoát ly khỏi đoàn đội, chạy vào phía chỗ sâu bên trong động.
Giờ phút này, người duy nhất muốn làm như vậy, chỉ có thể là Vô Tương.
Không cần phải tiếp tục tìm kiếm nữa.
Tống Tiềm Cơ chém ra một kiếm.
Kiếm quang giống như mũi tên rời khỏi dây cung, chớt mắt liền vụt qua đỉnh đầu của mọi người.