Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 325 - Chương 325. Khi Nào Gặp Lại (1)

Chương 325. Khi nào gặp lại (1)
Chương 325. Khi nào gặp lại (1)

Khi ‘linh châu tìm kiếm’ của Tống Tiềm Cơ lóe lên, kiếm quang của hắn đã nhanh chóng được phát ra.

Kiếm quang lao đi cực nhanh, nhanh đến mức mọi người còn chưa kịp làm ra bất luận động tác gì, chỉ kịp nảy sinh trong đầu một ý niệm:

‘Đây rốt cuộc là kiếm gì vây, nếu để ta ứng phó, chắc chắn sẽ không tránh thoát được một kiếm này’

Khi ý nghĩ này lóe lên, chỉ thấy nữ tu kia quay đầu lại, hồng quanh trong mắt tăng vọt, vung tay áo lên, đánh ra một đạo quang mang màu đỏ.

Sau khi đạo quang mang va chạm cùng với kiếm quang, mọi người mới nhìn rõ đó là một viên ngọc châu có màu đỏ đậm.

Kiếm quang bị đẩy lệch đi, chỉ chém đứt một mảnh tay áo của nàng, thân pháp nàng hết sức uyển chuyển nhẹ nhàng lại có phần quỷ dị, mượn dư lực phản chấn mà lao đi càng nhanh hơn, chớp mắt liền không thấy tung tích đâu nữa.

Liễu Hoa kinh ngạc nói:

“Người đó không phải là Bạch Ngạc, đó là ai vậy?”

Trong lòng Diệu Yên chấn động, trong lòng nàng không khỏi nảy sinh suy nghĩ sợ hãi.

Bạch Ngạc chân chính chỉ sợ là đã lành ít dữ nhiều rồi. Các nàng ở chung với nhau cả ngày, vậy mà không hề phát giác ra đã có người bị thay thế.

Các nàng đều mang theo nón có rèm che được đặc chế, nhờ đó dù cho có người phát hiện ra Diệu Yên là giả, cũng không thể dễ dàng phân biệt được người nào là Diệu Yên thật trong số những người còn lại.

Đây là do Vọng Thư an bài cùng dặn dò:

“Thế cục hiện nay đã trở nên khó dò, thiên kim chỉ tử cũng không thể ngồi yên được, sau khi ngươi tiến vào bí cảnh, không thể dễ dàng bại lộ thân phận của mình. Nếu việc của ta không thành, ngươi chính là hy vọng cuối cùng”

Nhưng cũng chính loại chiến lược ẩn nấp này đã khiến cho kẻ khác nhân cơ hội mà lẫn vào bên trong đội ngũ của Tiên Âm môn.

Linh châu màu đỏ đậm kia sau khi va chạm với kiếm quang liền bắn lên phía trên đỉnh động, gây ra một tiếng nổ lớn.

Băng động trước đó phải hứng chịu chấn động đã lung lay sắp đổ, nay lại chịu thêm cú đánh mạnh này nữa, gần như muốn sụp xuống. Những tảng băng thật lớn rơi xuống như mưa.

“Mọi người lui lại phía sau”. Tống Tiềm Cơ hô to, sau đó lại chém ra một kiếm, đánh chỗ tảng băng dày nặng đang rơi xuống kia về phía đám mị yêu chỗ cửa động.

Những người khác thấy vậy, một bên vội vàng thối lui né tránh, một bên bắt chước hắn ra tay với những tảng băng đang rơi.

Mị yêu bị tường băng tạo thành từ những tảng băng ngăn cản ở phía bên ngoài, thi nhau gào thét. Những móng tay dài nhọn sắc bén của chúng nhanh chóng cào lên phía mặt băng, gây ra những âm thanh chói tai khó nghe vô cùng.

Lối ra phía cửa động đã bị chặn lại, chỉ còn một con đường có thể đi được.

“Đi”. Tống Tiềm Cơ đi trước mở đường, phát hiện không thấy Tử Dạ Văn Thù bên cạnh. Vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy đối phương đang ngăn cản ở phía sau, bảo hộ cho những tu si có tu vi thấp, miếng vết thương đã lại lần nữa vỡ ra và chảy máu.

Càng đi vào sâu bên trong, xung quanh càng trở nên tối hơn, những tảng băng rơi xuống càng ngày càng rắn chắc, không khí càng lúc càng trở nên lạnh lẽo hơn.

Chúng tu sĩ chật vật tránh né băng rơi, đột nhiên mặt băng dưới chân nứt ra, một cái hành lang được dựng nên từ băng hiện ra trước mắt mọi người, giống như thống thẳng xuống dưới mặt đất.

Tống Tiềm Cơ cao giọng nói:

“Các vị nếu như tin tưởng ta, thì liền từ đây một đường đi xuống phía dưới, sẽ tiến vào địa cung của Huyết Hà cốc”

Mị yêu phát cuồng, đất rung núi chuyên tất nhiên đều hết sức đáng sợ. Nhưng nhờ sự phối hợp ăn ý của mọi người mà không hề có thương vong, thậm chí còn có tán tu có tâm tình đùa giỡn:

“Đã chạy tới đây rồi, dù ngươi có nói bên dưới là địa cung hay thậm chí là mười tám tầng địa ngục, chúng ta cũng hoàn toàn tin tưởng ngươi”

Mọi người vừa tiến vào hành lang, chợt thấy một bóng trắng vụt qua trước mặt.

Mộc Hà hô lên:

“Là tên tà ma ngoại đạo giả dạng Bạch Ngạc kia. Nàng muốn đi vào trước”

Nàng phản ứng cực nhanh, người này lúc trước đã ẩn nấp ở trong đội ngũ của Tiên Âm môn, cho nên nàng nói ra những lời này để phủi sạch quan hệ, để cho mọi người thấy Tiên Âm môn cũng là bên bị hại.

Nữ tử được gọi là Bạch Ngạc kia quay đầu lại cười, sau đó vỗ mạnh lên cơ quan ở trên tường.

Một cánh cửa bằng băng khắc đầy phù văn liền rơi xuống, giống như muốn đem đường đi của bọn họ chặn lại.

Tống Tiềm Cơ ném thanh kiếm trong tay ra. Vô Ảnh kiếm mỏng manh ngăn cản lấy cửa băng dày nặng đang rơi xuống, mọi người nhân cơ hội này nhanh chóng đi qua.

“Còn muốn chạy nữa sao?”. Mắt thấy người nọ lại muốn tăng tốc chạy đi, Tống Tiềm Cơ liền ra tay một cách rộng rãi, một lần đánh ra ba mươi tấm phong phù.

Phong phù này cũng là do hắn tự chế, nếu chỉ có một tấm phù lẻ loi thì chỉ giống như một cơn gió nhẹ phất qua vạt áo của tu sĩ.

Nhưng lúc này, rậm rạp phù chú như những con bướm bay tán loạn tạo nên một cơn lốc, đem bóng người kia bao phủ, nhanh chóng bay ra khỏi cửa băng kia, bay về phía Tống Tiềm Cơ.

Trong đêm tối, tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng gào rống không ngừng tiến lại gần bọn họ.

 Mị yêu đã phá vỡ được ngăn cản của tường băng, mắt thấy cái tên ‘tà ma ngoại đạo’ không rõ danh tính kia cũng nhanh chóng tránh thoát khỏi phù chú.

Tử Dạ Văn Thù đang muốn xuất đao, lại nghe thầy truyền âm của Tống Tiềm Cơ:

“Chuyện này ta có thể tự mình giải quyết, đã có kế sách vẹn toàn rồi. Ngươi mau dẫn những người khác đi đi, nếu cứ ở lại đây, ngược lại sẽ khiến cho ta gặp phải cố kị. Chờ sau khi mọi chuyện xong xuôi, ta sẽ đi Thanh Nhai tìm ngươi uống rượu”

Tử Dạ Văn Thù trả lời:

“Nếu ngươi lừa ta, khoai tây của ngươi vĩnh viễn sẽ không nở hoa”

Hết chương 325.
Bình Luận (0)
Comment