Tống Tiềm Cơ kinh ngạc, thật là độc ác quá đi thôi, không biết là học ai những lời tàn nhẫn như thế này nữa, đây không phải là muốn mạng của ta sao.
Nhưng hắn lại chỉ có thể cắn răng đáp ứng:
“Được”
Tử Dạ Văn Thù nghe thấy hắn đáp ứng, liền hướng về phía mọi người nói:
“Đi theo ta”
Vô Ảnh kiếm của Tống Tiềm Cơ bị ép cho uốn cong, phát ra âm thanh vù vù không cam lòng. Thanh kiếm này tuy là chí bảo, nhưng lại chỉ là một thanh kiếm giết người không hơn không kém, lấy nó để chống đỡ thế giới hay cứu người thì thật sự là đang làm khó cho nó.
Năm ngón tay của Tống Tiềm Cơ mở ra, nắm lấy thanh kiếm rút ra, cửa băng lại lần nữa hạ xuống.
Sau khi trọng sinh, lần đầu tiên hắn cảm thấy, chính mình nên có một thanh bản mệnh kiếm chân chính thuận tay.
Cục diện trở nên khẩn trương nhưng vẫn chưa vượt qua khỏi khống chế, nhìn thấy bóng dáng Tử Dạ Văn Thù dần đi xa, Tống Tiềm Cơ liền cảm thấy yên tâm.
Nhưng vị nữ tu gọi là Hà Vân kia lại đột nhiên dừng bước, nắm chặt một góc ống tay áo của hắn, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào hắn:
“Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau chứ?”
Phảng phất chỉ cần hắn trả lời không, nàng liền sẽ không rời đi.
Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, đối với tu sĩ bình thường, biến cố ngày hôm nay quả thật là nguy hiểm, cô nương này vừa rồi còn bị băng nhọn rơi vào đầu, cho nên lúc này khó tránh khỏi hoảng sợ.
“Nếu có duyên, tất sẽ gặp lại”. Hắn có tâm muốn an ủi thêm vài câu, nhưng cửa băng kia lại không đợi ai cả. Tống Tiềm Cơ vung kiếm chặt đứt góc áo chỗ ống tay mình.
Đồng thời, chuôi kiếm đánh nhẹ lên đầu vai của Hà Vân, đẩy nàng vào phía sau cửa băng.
Diệu Yên chỉ nghe thấy ngữ khí ôn hòa, như muốn an ủi của người nọ. Tiếp theo liền cảm thấy phía trên vai hơi đau, người đã bay về phía sau, cửa băng khắc đầy phù văn ầm ầm hạ xuống trước mắt.
Nàng đã không còn nhìn thấy thân ảnh của người nọ, trong tay chỉ còn nắm một góc pháp bào màu đen bị rách.
Tụ tán vội vàng, sinh tử vô biên. Vận mệnh không ai có thể nắm rõ được.
Hành lang vừa sâu lại vừa hẹp. Diệu Yên thất hồn lạc phách nắm lấy phần rách của góc áo, được đồng môn kẹp hai bên kéo về phía trước, vừa muốn mở miệng, đột nhiên phun ra một ngụm máu.
“Sư tỷ”. Mộc Hà kinh hãi hô to, vội vàng lấy ra đan dược trị thương.
“Chỉ là máu bầm tắc nghẽn trong lòng thôi, phun ra được là chuyện tốt”. Diệu Yên lau sạch vết máu bên môi, sống lưng thẳng tắp, sau khi ngẩng đầu lên, biểu tình yếu ớt, thống khổ trước đó đã biến mất khỏi khuôn mặt nàng.
Ánh mắt nàng đảo qua đám đồng môn, một lần nữa trở nên kiên định:
“Không cần lại thay phiên nhau giả thành ta, các ngươi cũng không cần tiếp tục mang nón có rèm che nữa”
Mọi người kinh hãi, đồng loạt không chịu đáp ứng.
Liễu Hoa vội la lên:
“Đây là Vọng Thư sư bá khổ tâm an bài, tất cả đều vì bảo hộ sư tỷ, vạn nhất Giáng Vân cùng Hà Thanh Thanh kia giành được chiến thắng, tất nhiên sẽ tìm cách tiến vào bí cảnh đuổi giết sư tỷ…”
Diệu Yên ngắt lời nàng:
“Về phía sư phụ, tự ta sẽ giải thích. Bất luận bên ngoài ai thắng ai thua, cái gì nên tới thì sẽ tới thôi”
…..
Tống Tiềm Cơ thở phào một hơi, mang theo kiếm đi về phía bóng người đang bị phong phù bao phủ kia.
Từ sau khi hắn đi vào băng động, hắn liền có bằng hữu, có đồng đội, được người khác ủng hộ, một đường thuận lợi giải quyết mọi việc, hiện giờ lại thuận buồm xuôi gió bắt được người muốn giết.
Hắn cho rằng mọi chuyện vậy là xong xuôi.
Hắn đã giành được chiến thắng trong thế cục này.
Phong phù rách nát, hoá thành vụn giấy màu vàng, để lộ ra bóng người bên trong.
“Vô Tương, ngươi đóng giả làm nữ tu, giả cũng quá giống đi thôi”. Tống Tiềm Cơ cười nói.
“Sao lại là giả? Ngươi nhìn kỹ lại mà xem”. Vị nữ tu kia kéo xuống nón có rèm cho, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp.
Nàng mặc váy trắng, tóc đen, biểu tình linh hoạt, đang trong tình thế này nhưng không hề thấy nàng có chút hoảng loạn nào.
Tống Tiềm Cơ nhíu mày.
Người này có ngữ khí, động tác, thần thái, khí chất, không thể nghi ngờ là của một vị nữ tu.
Nàng cười một tiếng khanh khách:
“Ta được gọi là Vô Tương, tất nhiên có thể là nam cũng có thể là nữ. Dù là nam hay nữ, già hay trẻ, xấu hay đẹp thì đều chỉ là vẻ bề ngoài. Ngươi càng muốn thấy rõ ‘bộ mặt thật’ của ta, sẽ chỉ càng bị ‘vẻ bề ngoài’ của ta mê hoặc. Ngươi còn dám xem nữa không?”
Tống Tiềm Cơ vẫn nhìn nàng như trước:
“Trên đời này có vô số loại công pháp, kiến thức của ta cũng hạn hẹp không thể biết hết được. Không biết đây là du hồn đoạt xá, gãy chi tái sinh hay là công pháp phân thân nào khác vậy?”
Lần trước hắn giết Vô Tương, vì đề phòng người nọ tái sinh, hắn sau khi thiêu đốt thi thể liền thổi bay tro cốt đi.
Tính toán thời gian, khi Vô Tương kia chết, Vô Tương này đã có mặt ở trong băng động rồi.
Nếu sau khi Tống Tiềm Cơ giết người, liền lập tức rời khỏi bí cảnh, như vậy sẽ không thể phát hiện được người này.
Nữ Vô Tương nói:
“Ngươi là người trồng trọt thì phải hiểu. Bẻ một đoạn cành trên thân cây, sau đó trồng xuống đất, năm sau, khi gió xuân thổi tới, sẽ lại mọc ra một gốc cây mới, ta cũng giống như vậy thôi, có gì đâu mà kỳ quái chứ?”
Tống Tiềm Cơ nói:
“Quả thật nếu là cây sẽ không phân biệt nam nữ hay xấu đẹp, chiết cành sẽ mọc mới, nhưng cây cối đáng yêu hơn so với con người rất nhiều. Không cần biết ngươi sử dụng bí pháp nghịch thiên gì, nhất định sẽ có hạn chế. Mỗi khi ngươi bị giết một lần, lực lượng sẽ trở nên yếu bớt đi. Trước kia ngươi có thể đả thương Tiển Kiếm Trần, nhưng sau đó, đến cả ta cũng có thể giết ngươi. Chỉ có lực lượng không đủ mới có thể nghĩ tới việc dùng mưu kế. Khối phân thân này của ngươi vẫn tiềm tàng nơi đây, nếu không phải đêm nay mọi người đều không muốn rời đi, ngươi cũng sẽ đi theo trà trộn vào địa cung”
“Nói không sai. Đáng tiếc”. Nữ tu kia thở dài.
“Đáng tiếc cái gì?”
“Đáng tiếc ngươi chỉ đoán được một nửa”
Tống Tiềm Cơ nhìn ánh mắt của nàng, lông mày khẽ nhảy lên.
“Nếu muốn tiền vào địa cung, ta có rất nhiều con đường có thể đi, đâu cần phải phiền toái thế này làm gì?”. Nàng buồn bã nói:
“Tống Tiềm Cơ, ta muốn để ngươi tiếp tục lựa chọn một lần nữa”