“Con đường này thật có thể thông tới địa cung sao? Vạn nhất là tử lộ, vạn nhất ở phía trước có bẫy rập…”. Trên đường đi vang lên âm thanh lẩm bẩm.
Mọi người dựa vào ánh sáng của pháp khí tiến về phía trước. Hắc ám vô tận không bờ bến, rét lạnh xâm nhập vào cốt tủy của mỗi người, làm tiêu tan đi niềm tin, khiến cho mọi người ai nấy đều trở nên nóng nảy.
Bên phía Thanh Nhai có người không nhịn được mà nói:
“Tống sư huynh nếu muốn làm hại ngươi, ngươi đã chết cả vạn lần rồi”
“Ta không phải có ý hoài nghi Tống huynh đệ, ta chỉ muốn nói vạn nhất vận khí của chúng ta không tốt hoặc Tống huynh đệ nhớ nhầm đường…”
“Tống đạo hữu vì bảo hộ cho chúng ta mà đến nay sinh tử chưa rõ thế nào, ngươi lại còn nói hắn như vậy sao?”
Tử Dạ Văn Thù đi ở phía trước dẫn đội, nghe tiếng mọi người cãi vã không khỏi có chút mờ mịt.
Có đường thì cứ đi thôi, bọn họ sao cứ phải lo lắng hoảng loạn như vậy, dường như còn đang cãi vã với nhau nữa chứ.
Bỗng nhiên một tiếng sáo nhẹ nhàng vang lên. Mọi người bị nhạc khúc êm ái hấp dẫn, những tiếng tranh cãi dần dần ngừng lại.
Diệu Yên lấy ra một viên giao vương châu, để nó trổi nổi trên không trung, chiếu sáng con đường phía trước.
Sau đó, nàng liền bắt đầu thổi ‘Hoa nguyệt lạc vân khúc’, tiếng sáo uyển chuyển, giống như tiếng gió thổi qua những cánh hoa.
Ánh sáng của giao vương châu có vẻ ôn nhu hơn so với ánh sáng phát ra từ pháp khí, kết hợp cùng tiếng sao du dương, mang theo một loại lực lượng có tác dụng trấn an lòng người.
Nhóm âm tu của Tiên Âm môn cảm thấy Diệu Yên lúc này hết sức kỳ quái, trước kia nàng không hề thích thổi sáo, bởi vì sáo nhỏ đem lại cảm giác không đoan trang, hơn nữa vì thân phận cũng như vì sự tự tin của mình, nên nàng không bao giờ tùy tiện tấu khúc cho người khác nghe.
Trước kia, khi hành động cũng như khi nói chuyện, các nàng đều có thể bắt chước theo Diệu Yên tiên tử. Diệu Yên hoàn mỹ giống như một chuẩn mực vậy, nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ lạc điệu, không bao giờ mắc sai lầm, không bao giờ thay đổi. Nếu như Diệu Yên trở nên thay đổi, rất nhiều người sẽ mất đi chuẩn mực để noi theo, không biết phải làm như thế nào.
Trong lòng các nàng dâng lên cảm giác bất an sầu lo, lại bị âm thanh nhạc khúc dần dần xoa dịu, chỉ còn lại sự buồn bã.
Mọi người lẳng lặng tiến về phía trước, mãi cho đến khi bị một tấm cửa lớn dày nặng, toàn thân đen nhánh ngăn cản.
“Đây là lối vào địa cung”. Mọi người kích động không thôi, đưa ánh mắt chờ mong nhìn về phía Tử Dạ Văn Thù.
Diệu Yên buông sáo nhỏ xuống, ra hiệu cho đám đồng môn đang thất thần đi theo sát nàng.
Tuyết Nhận đao trong tay Tử Dạ Văn Thù được đưa về phía trước, bỗng nhiên đẩy cánh cửa lớn mở ra.
Một cơn gió lớn quét qua. Diệu Yên chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cơ thể không chịu khống chế mà ngã xuống.
Một lát sau, nàng mở mắt ra, liền nghe thấy âm thanh cảm thán đầy kinh ngạc của đồng môn.
Trong khoảnh khắc, hắc ám giống như thủy triều lui xuống, gió đêm mang theo hương vị của cỏ xanh cùng hơi nước ập tới trước mặt.
Diệu Yên ngửa đầu, hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên nàng cảm thấy ánh trăng lại có thể sáng ngời đến thế, sáng đến mức khiến nàng thấy chói mắt.
Dòng suối có màu đỏ thẫm uốn lượn về phía trước, hai bên bờ suối mọc đầy cỏ dại. Những đám mây lững thững bay trên bầu trời, những con đom đóm bay lượn trên những bông hoa dại.
Chúng nữ tu mới lúc trước còn bị vây quanh ở một nơi chật hẹp lạnh lẽo, lúc nào cũng chỉ có thể chứng kiến thấy mặt băng trắng xóa. Hiện giờ được nhìn thấy trời cao đất rộng, cảm xúc không kiềm chế được cũng liền trở nên kích động hẳn lên.
“Hóa ra ngay phía sau lối vào kia là Truyền Tống trận, không biết những người khác bị truyền tống đến nơi nào, chúng ta vội vàng chia lìa như vậy, còn chưa kịp nói lời từ biệt”
“Còn có chỗ nào tốt hơn so với chỗ này nữa sao. Có thể thấy Diệu Yên sư tỷ khí vận quấn thân, chúng ta chỉ cần đi theo sư tỷ, mọi chuyện đều có thể gặp dữ hóa lành…”
Giữa tiếng vui đùa náo nhiệt chợt vang lên một tiếng cười lạnh:
“Có vẻ như vận khí của ta vẫn tốt hơn một chút”
Thanh âm này hết sức quen thuộc, trong nháy mắt, xung quanh liền trở nên im lặng hẳn. Mọi người nhìn thấy từ đằng sau tảng đá lớn phía bên kia bờ sông đi ra một bóng người, trong tâm liền nhanh chóng trầm xuống.
Tiếng bước chân, tiếng váy áo tung bay phần phật trong gió từ bốn phía tiến lại gần, giống như tiếng trống đòi mạng.
Sắc mặt Diệu Yên trở nên tái nhợt:
“Là ngươi”
Một đoàn người các nàng sau khi trải qua địa chấn trong băng động, ai nấy đều hết sức chật vật, váy trắng trên người đều bị tổn hại.
Trong khi đó, hơn ba mươi người ở phía bên kia bờ sông cũng đang mặc váy áo của Tiên Âm môn, nhưng mọi thứ đều hoàn hảo, linh khí quanh thân tràn đầy, khí độ ung dung bình tĩnh.
“Các nàng chưa chết, chẳng lẽ Vọng Thư sư bá đã…”. Mộc Hà mới nói được một nửa đã bị Diệu Yên dùng ánh mắt ngăn lại.
Chỗ dòng suối nhỏ này cũng không rộng lớn lắm, dòng nước trong và nông, chỉ cỡ năm sáu bậc thang.
Hai nhóm nữ tu ở hai bên bờ sông cầm theo pháp khí giằng co lẫn nhau. Một nhóm thì hai mắt đỏ bừng, đang trong cơn giận dữ. Một nhóm thì mang theo biểu tình lạnh nhạt, đứng từ trên cao nhìn xuống.