Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 33 - Chương 33. Là Người Hay Quỷ (2)

Chương 33. Là Người hay Quỷ (2)
Chương 33. Là Người hay Quỷ (2)

Ba người Lưu Thiên Hàn đến sau kia đột nhiên tránh ra, lộ ra một người bị chắn ở sau lưng.

Người nọ dáng người tinh tế, thân mặc chiếc váy trắng đơn giản, không đeo bất kì trang sức gì, đầu đội mũ che mặt, vải mong che kín, không nhìn rõ ngũ quan.

Lúc nàng bước ra, mọi người đều không kìm được mà nhìn chằm chằm vào nàng.

Nhìn thân hình là một vị thiếu nữ, tuy không thấy diện mạo nhưng dáng người mảnh khảnh phong lưu, yểu điệu thướt tha, từng cử chỉ như liễu yếu đào tơ.

Chu Tiểu Vân âm thầm kinh ngạc, chẳng lẽ đây chính là cho dù có ăn mặc giản dị cũng khó mà che giấu vẻ đẹp. Đến cả bản thân nàng là nữ tu cũng còn cảm thấy hâm mộ đối phương.

Nữ tử bạch y cả người bọc trong váy áo nón che, chỉ có đôi tay là lộ ra bên ngoài.

Mười ngón thon dài, đều đặn. Móng tay được cắt tỉa cẩn thận, các đốt ngón tay hữu lực, lòng bàn tay có vết chai mỏng cũng không làm giảm mĩ cảm của đôi tay này, ngược lại càng tăng thêm vẻ đẹp rắn rỏi.

Đây là một đôi tay dùng để chơi đàn, nhất định đã bỏ công sức khổ luyện mỗi ngày. Ánh chiều tà chiếu lên từng ngón tay, phiếm lên ánh hồng.

Không ít người không nhịn được mà nghĩ, dù là Diệu Yên tiên tử, đệ nhất mĩ nhân giỏi cầm đạo, nếu chỉ lộ ra một đôi tay liệu có thể đẹp hơn người trước mắt này không?

Chỉ có Mạnh Hà Trạch cười lạnh.

Với định lực của Tống sư huynh, đừng nói chỉ là một vị mĩ nhân, cho dù ngươi có đưa tới mười vị mĩ nhân không mặc y phục nhảy múa trước mặt hắn, hắn cũng không thèm chau mày lấy một cái.

Chu Tiểu Vân nhẹ giọng hỏi:

“Vị đạo hữu này, ngươi tên là gì?”

Người kia không hề động mũ che mặt, chỉ thấp giọng đáp ba chữ:

“Hà Thanh Thanh”

Thanh âm khẽ run, lộ ra vẻ rụt rè, giống như một con thỏ trắng đang sợ hãi, càng khiến người ta thương tiếc.

“‘Lan nhược sinh xuân hạ, thiên uất Hà Thanh Thanh’, đúng là tên hay!”

Trong đám ngoại môn đệ tử, không biết là ai cất lên một tiếng khen ngợi, tiếp đó là những tiếng tán thưởng xôn xao:

“Người như tên, cũng tựa như phong lan, đỗ hoành”.

“Thanh Nhai Thư Viện vậy mà có mỹ nhân như vậy!”.

Thân hình thiếu nữ không nhịn được mà phát run, tựa như đang thẹn thùng. Thanh Nhai Lục Hiền cười rộ lên, ý cười lại rất cổ quái.

Chu Tiểu Vân thấy thiếu nữ ăn vận mộc mạc, so với đám thiếu gia ăn mặc loè loẹt, đeo đầy châu báu kia thuận mắt hơn nhiều liền cười đáp:

“Hà đạo hữu, xin chào”

Thiếu nữ kia lại lùi về sau mấy bước, suýt nữa thì ngã, càng run rẩy kịch liệt hơn:

“Xin, xin chào, xin chào…”

Chu Tiểu Vân cuối cùng cũng phát hiện ra có điều gì đó không đúng, nữ tử này không phải ngượng ngùng hay e thẹn mà là sợ hãi như chim sợ cành cong.

Chẳng nhẽ chưa từng có ai chào hỏi qua sao?

Đến mức nàng không biết phải trả lời sao?

“Tống đạo hữu là danh nhân Hoa Vi Tông, vị sư muội này của ta ở Thanh Nhai Thư Viện cũng rất nổi danh”. Lưu Thiên Hàn cười nói:

“Nay đặc biệt đưa nàng tới đây, còn thỉnh Tống đạo hữu xem xem!”

Hắn nói đến mấy chữ cuối âm sắc trở nên sắc bén, một tay hất văng mũ che mặt của thiếu nữ bạch y.

Thiếu nữ kia như bị ai đó tát mạnh một cái, kinh hô một tiếng, vội cúi đầu trốn tránh.

Nhưng đã muộn, khuôn mặt nàng lộ ra trước ánh nhìn chăm chú của đám đông.

Một khuôn mặt không rõ ngũ quan!

Phảng phất như từng bị liệt hoả thiêu đốt, bị đao kiếm rạch qua, từng vết sẹo sưng đỏ chẳng chịt nhau, triệt để che lấp ngũ quan

Dưới vết sẹo lộ ra màu đen tuyền, tựa như đang có vật sống nhảy nhót, muốn phá da mà thoát ra.

Ánh chiều tà chiếu rọi khắp mọi nơi, ánh lên gương mặt này, âm lãnh quỷ quyệt, quỷ khí trùng trùng.

Là người hay là quỷ.

Hay là thân người mặt quỷ.

“Quái vật!”. Có người kinh hô một tiếng.

Tiếp đó hàng loạt tiếng thét trỗi dậy, mọi người chạy khắp tứ phía, ngươi dẫm chân ta, ta đụng vai ngươi, thi nhau chạy trốn khỏi “quái vật”.

Nếu bình thường gặp phải, bọn họ sẽ không phản ứng như vậy, chỉ là hôm nay trước sau khác biệt quá lớn. Thấy người khác kinh hô bỏ chạy, cũng nhịn không được mà hùa theo.

Trước cửa Tống Viện, người ngã ngựa đổ.

Thanh Nhai Lục Hiền sớm đã dự liệu từ trước, không hề động đậy.

Bọn họ cười sung sướng.

Gieo gió gặt bão, Diệu Yên đẹp nhất ngươi lại dám bất kính thì đến mà đối diện với quái vật xấu xí nhất này đi.

Trong một mảnh hỗn loạn, Lưu Thiên Hàn đột nhiên giơ tay ra, đẩy mạnh lưng Hà Thanh Thanh.

“Quái vật” đột nhiên ngã vào hướng Tống Tiềm Cơ.

Mạnh Hà Trạch ấn kiếm:

“Tống sư huynh cẩn thận!”

Ý cười của Thanh Nhai Lục Hiền càng sâu hơn.

Không ngoài dự liệu, cho dù là ai, một khi bị quái vật nhào đến trước mặt cũng nhịn không được mà công kích.

Đây hoàn toàn là phản ứng bản năng của những tu si khi họ cực độ sợ hãi, ghê tởm, chán ghét.

Tống Tiềm Cơ một khi đã bị chọc giân, ra tay đả thương người, vậy bọn họ vì bảo vệ đồng môn mà ra tay, tất cả đều hợp tình hợp lí.

Ngươi không phải không biết phân biệt xấu đẹp sao? Sao nhìn thấy Hà sư muội còn bị doạ đến mức động thủ?

Hà Thanh Thanh ngã nhào về phía trước, nhắm chặt hai mắt.

Nàng đã quen chịu đựng đau khổ, do vậy trên mặt chẳng chút biểu tình, một giọt lệ cũng không hề rơi xuống.

“Ngươi không sao chứ?”

Ngoài dự liệu, không hề bị đánh, cũng không ngã xuống đất mà ngược lại được một đôi tay đỡ lấy.

Nàng ngửi thấy hương thơm hoa tử đằng, nghe thấy trên đầu vang lên một đạo thanh âm, vô cùng lãnh đạm nhưng lại dịu dàng.

Hà Thanh Thanh mở mắt, thấy một vị thiếu niên lang dung mạo tuấn mĩ, dáng người thon dài đang đỡ lấy nàng.

Trong mắt ngoại trừ kinh ngạc thì không còn cảm xúc nào khác. Cho dù kinh ngạc cũng chỉ là thoáng qua.

Mạnh Hà Trạch nghĩ nguy hiểm thật, người này không phải đến để làm hại Tống sư huynh .

Tống Tiềm Cơ cũng thầm nghĩ nguy hiểm thật, nếu không phải hắn ra tay đủ nhanh, người này suýt nữa đã xô ngã giàn đậu que của hắn rồi.

Mầm đậu que mỏng manh, không chịu nổi va đập.

Tống Tiềm Cơ đỡ người dậy, tiến lên trước ba bước.

Sau khi xác định đã tránh xa vườn rau mới buông tay, ngẩng đầu lên nghi hoặc hỏi đối phương:

“Vậy rốt cuộc các ngươi muốn ta xem cái gì?”

Hắn từ tận đáy lòng cảm thấy nghi hoặc.

Có tà tu tu luyện cổ độc trong thân thể người sống, thời gian dài, cho dù có lấy cổ ra thì khuôn mặt nạn nhân cũng bị tổn thương, trừ phi chặt xương cắt thịt bằng không không thể hồi phục. Hắn đã từng gặp qua rất nhiều, sớm đã không còn thấy kì lạ nữa.

Đời trước có những tà tu như thế này mà Hoan Hỉ Thiền của Tà Đạo Chi Chủ cũng không tính là công pháp âm hiểm ngoan độc nhất.

Hắn vô thức mà nhìn Mạnh Hà Trạch.

Mạnh Hà Trạch hơi giật mình, hổ thẹn cúi đầu. Vị nữ tu kia chỉ là tu vi thấp kém, dung mạo hơi khác thường mà thôi. Ta mới nãy lại ngạc nhiên như vậy, quả nhiên đã làm cho Tống sư huynh lòng sinh bất mãn.

Ngày mai nên nấu mì gì để chuộc lỗi bây giờ?

Sự hoảng sợ của Thanh Nhai Lục Hiền cũng xuất phát từ đáy lòng.

Bọn họ trơ mắt nhìn Tống Tiềm Cơ đỡ Hà Thanh Thanh dậy, như không thấy gương mặt quỷ kia, thậm chí còn thản nhiên mà bước ba bước.

Tống Tiềm Cơ tiến lên, sáu người kia liền lui lại, lui đến khi cả đầu đều là mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch.

Bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ, người này thật sự không biết phân biệt xấu đẹp sao?

Đây là không phân biệt nổi là người hay là quỷ!

Thiếu niên họ Mạnh kia cũng không bình thường.

Ngoại môn Tống Viện, thật khủng bố.

Hết chương 33.
Bình Luận (0)
Comment