“Chúng ta đi thôi”
Không biết ai trong sáu người quay đầu chạy đi đầu tiên, năm người còn lại vội vàng chạy theo.
Hà Thanh Thanh lúc này liếc mắt nhìn người thiếu niên nâng nàng dậy một cái rồi vội vàng cúi đầu xuống, giống như bị ánh mặt trời chói chang làm cho bỏng rát khuôn mặt vậy.
Nàng lo đối phương nhìn thấy mặt mình sẽ hoảng sợ nên liền lấy tay áo che lại, xoay người đi tìm chiếc mũ che mặt.
Mới vừa rồi do mọi người cũng vội vàng chạy loạn, chiếc mũ che mặt bị Lưu Thiên Hàn hất văng trước đó cũng bị đám đông đá tới dẫm đi, sớm đã rách nát tơi tả, dính đầy bùn đất cùng dấu chân.
Tuy vậy nàng vẫn cuống quít cầm lấy đội lên đầu, tựa như người chết đuối vớ được cọc gỗ vậy.
“Chậm đã”, Hà Thanh Thanh nghe thấy thiếu niên kia nói, không khỏi đứng sững tại chỗ, toàn thân phát lạnh.
Nhưng lời nói này lại không phải đang nói với nàng.
Sáu người đang chạy phía trước đồng loạt quay đầu lại. Giờ phút này, bọn họ càng nhìn Tống Tiềm Cơ càng cảm thấy giống như gặp ma giữa ban ngày vậy.
“Ngươi còn muốn thế nào nữa?”. Lưu Thiên Hà ngoài mạnh trong yếu, quát.
“Ta chỉ muốn hỏi viện trưởng có biết các ngươi làm ra loại sự tình này không? Nếu biết mà hắn vẫn mặc kệ cho các ngươi làm sao?”
Người nọ thanh âm vẫn lạnh đạm như cũ.
Hà Thanh Thanh giương mắt nhìn xuyên qua tầm rèm che bẩn thỉu, không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy hơi cay cay ở mắt.
Thật kỳ quái, rõ ràng đã lâu rồi không có khóc mà.
“Coi như viện trưởng của các ngươi còn chưa đến, vậy còn Tử Dạ Văn Thù thì sao, hắn hẳn là cũng đến rồi chứ? Hắn cũng mặc kệ các ngươi như vậy sao?”
Hài tử nhà hàng xóm chơi đá banh đá cầu làm bẩn tưởng viện nhà ngươi, ngươi sẽ không trực tiếp đánh bọn chúng mà thường thường sẽ hỏi một câu: Người lớn nhà ngươi đâu? Bọn họ mặc kệ ngươi thế này sao?
Ở đời trước, Tống Tiềm Cơ nhìn bọn họ giống như một đám diễn viên hài. Đến hiện tại nhìn bọn họ lại thấy giống một đám hùng hài tử vậy.
Sáu người phảng phất như chịu phải đả kích vô cùng to lớn, run rẩy vươn đầu ngón tay chỉ vào Tống Tiềm Cơ, quát:
“Lớn mật. Sao ngươi dám gọi thẳng tên húy của viện giám sư huynh như vậy?”
“Lấy thân phận của ngươi căn bản không gặp được viện giám sư huynh, ngươi đừng tưởng có thể lấy huynh ấy ra uy hiếp được bọn ta”
Tống Tiềm Cơ chỉ nói: “Được rồi, đều trở về đi”
Sáu người như được đại xá, hoảng sợ tìm đường mà chạy, biến mất ở cuối còn đường mòn trồng đầy hoa tươi.
“Ngươi học được chưa?” Tống Tiềm Cơ quay đầu lại hỏi.
“Học, học cái gì?” Hà Thanh Thanh thanh âm bé như muỗi kêu.
Nàng không biết vì sao bản thân vẫn chưa đi, cũng không nghĩ tới người thiếu niên này lại nguyện ý nói chuyện cùng nàng.
Chân tay luống cuống, không biết để đâu cho phải.
“Lần sau nếu lại gặp phải sự tình như thế này, nhớ học theo bộ dáng vừa nãy của ta, hỏi hai câu mà ta vừa hỏi là được”
Tống Tiềm Cơ nói xong liền đi vào trong viện. Lưu lại thân ảnh Hà Thanh Thanh ngẩn ngơ đứng im tại chỗ.
Hóa ra hắn xuất đầu là vì mình sao?
Mạnh Hà Trạch nhịn không được bước tới.
Tuy rằng đây là việc của người khác, là việc của môn phái khác, hắn cũng không nắm rõ được nội tình nhưng thiếu niên trên đường gặp phải chuyện bất bình không thể làm như không thấy được.
Hắn hỏi: “Ngươi vẫn luôn bị bọn họ khi dễ như vậy sao?”
Hà Thanh Thanh không nói lời nào.
“Bọn họ bảo ngươi tới ngươi liền tới sao? Ngươi không biết phản kháng à?”
Hà Thanh Thanh bị khí thế của hắn dọa lui hai bước nhưng vẫn ngậm miệng không nói lời nào. Nếu hôm nay nàng không tới, tình cảnh sẽ càng khó khăn hơn.
“Trước giờ ta đều nghe nói lễ pháp của Thanh Nhai thư viện rất nghiệm ngặt. Bọn họ khi dễ đồng học, ngươi sẽ không biết nói cho sư trưởng sao?”
Hà Thanh Thanh lắc đầu. Nàng chưa bao giờ ‘cáo trạng’ với sư huynh hay sư trưởng.
Vận mệnh gây cho nàng rất nhiều bất công nhưng thứ duy nhất nàng làm được chỉ có chịu đựng.
Từ khi được người cứu ra khỏi ma quật, đưa vào Thanh Nhai thư viện, nàng đã quen với việc nhẫn nhịn, đây là cách mà nàng giữ được mạng sống, là kinh nghiệm sinh tồn mà nàng tin tưởng vững chắc.
Mạnh Hà Trạch hỏi ba câu đều không được câu trả lời nào, không khỏi tức giận, phất tay áo đi vào trong viện.
Hoàng hôn dần xuống núi.
Từng ngôi sao như được thắp sáng lên.
Tống Tiềm Cơ xách theo một bình nước, cố gắng tận dụng ánh sáng của những tia nắng cuối cùng trước khi mặt trời lặn để tưới nước cho từng gốc rau, từng gốc hoa.
Hắn mơ hồ có thể cảm nhận được một nhóm sinh mệnh lực, tỷ như chúng nó yêu cầu nước nhiều hay ít, chất dinh dưỡng có đủ hay không.
Ở dưới giàn hoa, Mạnh Hà Mạch một tay vung kiếm, khoa tay múa chân tu luyện kiếm chiêu, sợ tổn thương đến những cây rau mầm xung quanh nên không dám vận dung chút linh khí nào.
“Tống sư huynh, ngươi nói xem lần thi đấu biểu diễn này ta có thể giành chiến thắng không?”
“Thắng thua không quan trọng”
“Vậy cái gì mới quan trọng?”
“Đẹp”, Tống Tiềm Cơ nói, “Đánh cho đẹp là được”
“Như thế nào mới đẹp?”
“Động tác uyển chuyển, ra chiêu tinh chuẩn, miệng vết thương nhỏ mà sâu, không thể chém giết huyết nhục tứ tung, khổng thể sử dụng những chiêu số hạ lưu. Phải làm sao cho khán giả xem thật thoải mái. Đừng lo lắng, ngươi có ưu thế về ngoại hình hơn so với những người khác”
Mạnh Hà Trạch nghĩ thầm, hóa ra không phải ngươi không phân biệt được xấu đẹp mà chỉ là không muốn đánh giá các nữ tu thông qua vẻ bề ngoài thôi. Ta biết mà, thiếu niên ai mà không mê sắc đẹp chứ. Đến bao giờ ta mới tu luyện được đến cảnh giới như Tống sư huynh đây?
“Tống sư huynh, hạt giống của hôm nay đến rồi”. Chu Tiểu Vân gõ cửa rồi tiến vào tiểu viện, đem ba túi trữ vật đặt lên trên bàn đá.
Trong tay Tống Tiềm Cơ đã có rất nhiều hạt giống, đủ cho hắn xuống núi khai khẩn một tòa núi hoang làm nơi trồng trọt nhưng nhóm đệ tử ngọai môn này vẫn cần mẫn thu thập thêm giúp hắn.
Chu Tiểu Vân sau khi đưa xong hạt giống vẫn chưa đi. Nàng do dự một lúc lâu mới rốt cuộc mở miệng hỏi: “Vị sư muội Thanh Nhai thư viện kia có phải thân mang bệnh hiểm nghèo gì không?”
Nàng cảm thấy chính mình lúc nãy đã phản ứng quá mức nhưng cũng không biết phải bổ cứu như thế nào.
Tống Tiềm Cơ lắc đầu trả lời:
“Có chút ít tà đạo công pháp chuyên môn lấy huyết nhục người sống để luyện chế cổ độc. Trải qua năm rộng tháng nào, gương mặt người mang cổ sẽ bị biến dạng. Kể cả có trừ được cổ trong người, bảo toàn được tính mệnh thì gương mặt vẫn khó có thể khôi phục lại như trước.”
Chu Tiểu Vân hít một hơi, cảm thán: “Nàng thực là đáng thương”
Mạnh Hà Trạch hừ lạnh: “Thanh Nhai lục hiền, mặn cái đầu bọn hắn” (Hiền trong Lục Hiền là贤 đồng âm với từ “mặn” 咸, đều đọc là xián)
Hắn nói xong, mới phát hiện chính mình cũng buột miệng thốt ra những lời mắng chửi giống như Tống sư huynh, không khỏi cảm thấy tự đắc.