Lúc Tống Tiềm Cơ về phòng lấy kiếm, liền thuận tiện đem theo phù đưa tin mà Trần Hồng Chúc đưa cho.
Nhờ vậy mà một đường thông suốt, trên đường gặp được ba đội đệ tử Chấp Pháp Đường đang đi tuần tra, vừa định ngăn hắn lại kiểm tra thì nhìn thấy hạc giấy đỏ trước vạt áo hắn nên nhanh chóng tránh ra.
Trước sơn môn, đệ tử canh gác cũng khách khí chào hỏi hắn, dõi mắt nhìn hắn bước ra khỏi sơn môn. Lại không biết liên tưởng đến điều gì mà thần sắc trở nên cổ quái, trong ánh mắt hâm mộ pha lẫn chút đồng tình.
Bóng dáng Tống Tiềm Cơ vừa biến mất, bọn họ liền vội vàng tụ lại bát quái.
Gác đêm buồn tẻ vô vị, cuối cùng cũng có một chuyện mới mẻ để tán gẫu cả đêm cho đỡ buồn ngủ.
“Đêm hôm khuya khoắt, hắn đi đâu làm gì vậy nhỉ? Ngươi không hỏi à?”
“Hắn mang theo phù của đại tiểu thư, ta dám hỏi sao? Sao ngươi không hỏi”
“Aiz, ai nói nam nhân thì vẻ ngoài không quan trọng, người ta lớn lên đẹp mắt như vậy, thành ra làm việc gì cũng chiếm hời”
Hoa Vi Tông nằm ở Châu Thiên Tây, Quận Thượng Lâm. Dõi mắt nhìn toàn bộ Châu Thiên Tây, Hoa Vi Tông một nhà độc đại, tựa như kình thiên đại thụ, lá to rễ sâu. Vô số thành trấn, quốc gia, bộ tộc phàm nhân phụ thuộc vào Hoa Vi Tông.
Các thuộc địa đều có miếu thờ, bách tính dưới sự dẫn dắt của hoàng gia hoặc tiên quan đều đúng giờ cúng bái những bức tượng vàng của chưởng môn và phong chủ Hoa Vi Tông, giúp tăng vận khí cho tông môn.
‘Hoa Vi Thành’ cũng là một trong số đó.
Nằm cách Hoa Vi Tông chỉ vài dặm, lưng dựa đại thụ, tà tu không dám đến xâm phạm, vô cùng phồn hoa, nhân khẩu đến cả trăm vạn người.
Đây là toà hùng thành ban đêm không cần đóng cửa, việc đi lại trong thành không bị cấm đoán, gió đêm cũng trở nên càng dịu dàng, càng say đắm lòng người hơn.
Nếu đi về hướng phía thành đông, sẽ thấy nơi đó có vũ đài ca hát, đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, ở đó có thể sẽ gặp phải đám Triệu Tế Hằng đang vung tiền như rác, say sưa gái gú rượu chè.
Còn nếu hướng phía thành nam mà đi, sẽ thấy sòng bạc tiền trang, tiếng la hét ầm ĩ, nói không chừng cũng có thể sẽ gặp Từ Khán Sơn, Khâu Đại Thành cũng đang đấm ngực dậm chân đánh bài nơi đây .
Tống Tiềm Cơ đi về hướng phía thành bắc. Nơi đó có một con phố cũ. Người sống ở đây ngủ sớm, buổi đêm thỉnh thoảng cũng có chút động tĩnh, nhưng đó chỉ là tiếng chó sủa mèo kêu hay tiếng trẻ con khóc.
Quán rượu quán mì, cửa tiệm tơ lụa, son phấn bên đường sớm đã đóng cửa. Chỉ còn lại vài lá tửu kì đã đôi phần cũ kĩ bay phấp phới trong gió
(“Tửu kì” ý chỉ cờ lụa được treo ở các khách sạn thời xưa nhằm thu hút khách)
Những con ngõ cũ vừa hẹp vừa dài, như mạng nhện đan nhau chằng chịt. Lữ khách mới đến, nếu không có người bản địa dẫn đường, khó tránh khỏi đi vào ngõ cụt, cần tìm tòi một tháng mới có thể miễn cưỡng không lạc đường.
Nhưng bước chân của Tống Tiềm Cơ hết sức trấn định, không chút do dự. Không đi nhầm đường, cũng không rẽ nhầm hướng.
Xuân nguyệt lành lạnh, phố dài im lìm.
Những phiến đá trải qua nắng mưa, bị mài nhẵn bóng loáng, phản chiếu bóng dáng nghiêng nghiêng của Tống Tiềm Cơ.
Hắn chợt nhớ đến, đời trước vào thời điểm này, bản thân cũng đang đi trên con đường này.
Đường đường đại tông môn như Hoa Vi Tông mà một ngoại môn đệ tử nhỏ bé lại dám ở trong tông giết người, còn vượt ngục trốn thoát, tông môn tự thấy mất đi sự uy nghiêm nên treo thưởng khắp tu chân giới cho ai đuổi giết được hắn.
Để có thể sống sót, Tống Tiềm Cơ không thể chỉ dựa vào trốn chạy, ban đầu khi xuống núi hắn mới ở Luyện Khí kỳ, chỉ là một con cá bé nhỏ, làm sao có thể trốn thoát khỏi sự truy bắt của các tu sĩ cấp cao, cho nên hắn chủ yếu dựa vào việc “che giấu”
Dựa vào việc quan sát tỉ mỉ, thận trọng từng bước một. Dựa vào sự sơ suất và ngạo mạn của các tu sĩ cấp cao.
Hắn cố ý lưu lại dấu vết chạy trốn ra hướng ngoại thành, sau liền lớn mật mà quay đầu lại, ẩn nấp bên trong Hoa Vi Thành, vừa giả xấu giả què giả làm khất cái, vừa liều mạng tu luyện.
Toàn bộ hẻm tối, đường nhỏ, lỗ chó nơi Hoa Vi Thành hắn đều quen thuộc hơn bất cứ một ai, trong đầu khắc một tấm địa đồ rõ ràng. Thời thời khắc khắc đều tự tưởng tượng địch nhân xuất hiện từ con đường nào, chính mình nên đi con đường nào, chạy về hướng nào thì nhanh thoát thân nhất.
Mặc dù nhiều năm về sau tu chân giới đều gọi hắn là Tống Tiềm Cơ ‘Bách chiến Bất tử’, nhưng việc đầu tiên hắn học được lại không phải là rút kiếm chiến đấu mà là chạy trốn.
Thăm lại chốn xưa, đúng ngày trăng tròn.
Trong tay Tống Tiềm Cơ cầm trường kiếm mà rảo bước, trường kiếm phản chiếu ánh nguyệt quang.
Đời này, hắn không muốn trốn chạy nữa.
Phố cũ vắng lạnh, tối om, chỉ còn duy nhất một cửa tiệm còn sáng đèn.
Tống Tiềm Cơ dừng lại trước cửa tiệm, ánh mắt lộ ra một tia hoài niệm.
Biển hiệu bốn chữ đã bị tróc sơn, chỉ có thể lờ mờ nhìn ra hai chữ phía sau: “Cầm Đồ”
Tiệm cầm đồ lớn nơi Hoa Vi Thành đều mở ở cạnh sòng bạc. Còn tiệm này quả thực quá nhỏ, quá cũ, ánh đèn lờ mờ, chưởng quầy đang ngồi gảy bàn tính, tiểu nhị thì đang đuổi ruồi, mèo già thì ngủ gà ngủ gật.
Đi vào thính đường, vừa đúng lúc đối diện với câu đối không đối nhau, bất thành văn.
Vế trên, Tự cổ nhân sinh ai không chết.
Vế dưới, Tiền tài chỉ là vật ngoài thân.
Hoành phi là Hồi lâu phát tài.
Tống Tiềm Cơ đứng ở thính đường mà thậm chí không có ai thèm ra tiếp đón, chỉ có chữ ‘Tử’ thảm thiết trên câu đối đập vào mặt hắn.
Là một cửa tiệm kinh doanh việc cầm đồ, nơi này quả thực quá không may mắn, quá đen đủi.
“Mau ra đây làm việc!”. Tống Tiềm Cơ lên tiếng chào hỏi tiểu nhị trước: “Cầm đồ”
“Cầm gì?”. Lão chưởng quầy nâng lên mí mắt, hơi híp mắt đánh giá hắn.
“Cầm kiếm”.
Thanh kiếm cũ đập lên bàn, phát ra thanh âm sắc bén, khiến cho con mèo già đang gà gật dưới khung cửa phải bừng tỉnh.
“Mười linh thạch, không trả giá”.
Chưởng quầy liếc mắt, tiểu nhị liền đi vào sau quầy đếm đủ linh thạch đưa cho hắn, vẻ mặt thích lấy thì lấy.
“Mười linh thạch, vừa đủ mua Cầm”. Tống Tiềm Cơ đáp.
“Sao ngươi biết bọn ta còn bán Cầm?”. Tiểu nhị lúc này mới nhìn thẳng vào hắn, ngạc nhiên nói:
“Không đúng, sao ngươi biết Cầm bọn ta bán vừa đúng mười linh thạch? Ta trước giờ chưa từng nhìn thấy ngươi đến đây!”
“Sao ngươi biết ta chưa từng đến?”. Tống Tiềm Cơ cười cười:
“Nói không chừng do ngươi quên thôi”
Tiểu nhị không phục:
“Không thể nào! Ta đã nhìn qua …..”
“Nhiều lời!”. Chưởng quầy thấp giọng quát, hung hăng trừng tiểu nhị: “Lấy Cầm ra đây”.
Cầm được mang ra và kiếm Tống Tiềm Cơ mang đến đều được đặt trên bàn dài.
Tống Tiềm Cơ cầm trong tay ước lượng, thử hai âm.
Thân Cầm rất chắc chắn, âm rất chuẩn, bảy dây Cầm tụ lại thành một khuếch âm trận cỡ nhỏ, phù hợp với người tu âm mới nhập môn.
Cả toà Hoa Vi Thành này, với mười linh thạch, đây tuyệt đối là cây Cầm tốt nhất có thể mua được
“Không đúng”. Tống Tiềm Cơ cau mày.
“Chỗ nào không đúng?”. Tiểu nhị khó chịu: “Ta chỉ nhìn qua liền biết ngươi thích hợp với cây Cầm nào nhất! Trong cửa tiệm chúng ta không còn cây Cầm nào thích hợp với ngươi hơn đâu”.
Chưởng quầy lại ghét bỏ tiểu nhị nhiều lời, cầm bàn tính lên cốc vào đầu hắn.
“Không phải cho ta dùng”. Tống Tiềm Cơ nói:
“Cây Cầm này quá nặng, có cái nào nhẹ hơn chút không?”
Thân Cầm quá nặng, nữ tử gầy yếu có lẽ không ôm nổi. Dây Cầm cũng quá căng, lực ngón tay không đủ sẽ không đánh được ra âm thanh.