Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 37 - Chương 37. Đêm Nhập Hắc Điếm (2)

Chương 37. Đêm nhập Hắc điếm (2)
Chương 37. Đêm nhập Hắc điếm (2)

“Ngươi mua Cầm cho người khác sao?”. Thần sắc chưởng quầy và tiểu nhị đều thay đổi.

“Đúng vậy”. Tống Tiềm Cơ gật đầu.

“Làm quà tặng hả? Tặng cho nữ tu sao?”. Lão chưởng quầy nãy giờ luôn ngại nhiều lời đột nhiên tươi cười cực thân thiết:

“Sao không nói sớm! Đến, mau đến đây ngồi nói chuyện. Tiểu Chước, ngơ ra đấy làm gì, mau pha trà cho khách nhân, việc làm ăn đến rồi, cái tên nhóc xui xẻo này, chẳng biết nhìn người gì cả!”.

Tiểu nhị tên Tiểu Chước kia trợn trắng mắt, bưng ấm trà đi.

Tống Tiềm Cơ nói: “Không cần phiền toái vậy đâu, ta chỉ tới mua một cây Cầm thôi”.

“Mua Cầm làm quà cho nữ tu, không muốn phiền toái cũng không được”. Chưởng quầy cười ha hả nói.

Tống Tiềm Cơ trong lòng nghĩ, ngươi đừng hòng lừa gạt ta.

Vì Diệu Yên, đời trước hắn từng mua không chỉ một cây Cầm.

Danh Cầm như danh kiếm, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.

Hắn từng trải qua bao trắc trở mới tìm được mười bản Cầm phổ cổ xưa hiếm có, một danh Cầm vốn đã tuyệt tích hậu thế tên là “Thái Cổ Di Âm” tặng cho Diệu Yên làm sính lễ.

Mười hộp gỗ đàn hương tinh xảo xếp hành hàng, tiểu nhị mở hộp, quang hoa chợt loé.

Có thân cầm mạ vàng hoạ phượng, có mặt cầm điểm xuyết châu bạc, có cái điêu khắc hoa văn, có cái lại khảm minh châu…

Tiệm cầm đồ cũ nát, trong phút chốc rực rỡ hoa lệ đủ sắc màu.

“Ngươi có vừa ý cái nào không?”. Chưởng quầy hỏi “Nếu không thích, đằng sau vẫn còn nữa”

“Ta chỉ cần một cây cầm phổ thông, nhẹ chút là được”. Tống Tiềm Cơ đáp.

“Không được! Tặng cầm cho nữ tu nếu chỉ tặng loại phổ thông thì mất mặt lắm, bọn ta không làm đâu”. Chưởng quầy vội xua tay.

Tống Tiềm Cơ liếc mắt mộc bài yết giá để trong hộp cầm, cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa.

“Ngươi định giá cao như vậy, có bán nổi không? Đây không phải là tu âm môn, trong thành chắc cũng chẳng có mấy nữ tu gảy cầm”

Chưởng quầy chẳng chút xấu hổ, thắng thắn nói:

“Cho dù nữ tu không mua nổi cũng sẽ có nam tu như ngươi đến mua. Cho nên tiền của nam tu, vĩnh viễn dễ kiếm hơn so với nữ tu”

Tống Tiềm Cơ không thể phản bác: “….. Cũng có lý”

Chưởng quầy vô cùng đắc ý:

“Ai không hiểu rõ đạo lý này thì không làm ăn lớn nổi đâu! Ngươi để lại thanh kiếm này, cây cầm hai trăm hai, tính tròn cho ngươi hai trăm, thế nào?”.

Hắn hiển nhiên hắn coi Tống Tiềm Cơ là kẻ tiêu tiền như rác, muốn chặt chém một phen.

Tống Tiềm Cơ lắc đầu: “Ta không có tiền”.

“Không có tiền?!”. Chưởng quầy lập tức giở mặt:

“Không có tiền còn muốn mua quà? Không có tiền còn muốn theo đuổi nữ tu?”

Tống Tiềm Cơ lười giải thích, lấy kiếm lại, đứng dậy định đi.

Chưởng quầy ở phía sau kêu lên: “Một cây cầm còn không tặng nổi, ngươi cả đời này cũng không có đạo lữ đâu!”

Tống Tiềm Cơ lòng thầm nghĩ, hừ, đời trước ta từng tặng qua cây cầm tốt nhất thiên hạ, còn không phải vẫn không có đạo lữ sao.

“Thôi bỏ đi, hắn cũng không phải không mua không được”. Tiểu nhị Tiểu Chước cười, tựa như vô cùng cao hứng vì mối làm ăn này của chưởng quầy không thành, miệng thì chẳng có chút thành ý mà khuyên:

“Nhìn dáng vẻ hắn liền biết đối với hắn trên đời này chẳng có việc gì quan trọng cả. Đạo lữ nhỏ nhặt chẳng đáng kể, chẳng đáng nhắc đến”.

Chân trái Tống Tiềm Cơ vừa bước qua ngưỡng cửa, chợt nghĩ đến mấy mầm đậu que với phượng tiên hoa trước cửa nhà mình phải nghe cô nàng kia khóc lóc đến uể oải ỉu xìu.

Nhân sinh trên đời, sao có thể không có mấy đồ vật yêu quý? Ngươi một tên tiểu nhị hắc điếm, dựa vào cái gì mà nói ta không có?

Hắn quay đầu, trực tiếp đi về hướng lão chưởng quầy: “Ta không có tiền nhưng ta muốn mua cầm”.

Đến cũng đến rồi, cũng nên nỗ lực vì vườn rau trước cửa nhà của mình.

Chưởng quầy bị chọc giận đến bật cười:

“Ngươi còn muốn cướp hả, cũng không nhìn xem đây là nơi nào, ta còn tưởng ngươi là người hiểu chuyện…”.

“Ta muốn xuống lầu”. Tống Tiềm Cơ nói.

Nụ cười trào phúng Tống Tiềm Cơ chợt tắt ngúm, con mèo già béo ú kêu lên một tiếng chạy mất tăm.

Tiểu Chước nhảy dựng lên, như chim sợ cành cong, vội vàng đóng lại đại môn cửa tiệm.

“Ta muốn xuống lầu”. Tống Tiềm Cơ lặp lại.

“Ngươi đến từ đâu?” Chưởng quầy hỏi.

Tống Tiềm Cơ thần sắc bất biến: “Không hỏi lai lịch!”

“Ngươi định đi đâu?”

“Không hỏi nơi đi!”

“Đồ vật không sạch sẽ, có thể sẽ có rắc rối”

“Không hỏi sống chết!”. Tống Tiềm Cơ cuối cùng đáp.

“Được, mời!”

Trong mắt lão chưởng quầy già nua lộ ra tinh quang, uy áp của Kim Đan tu sĩ ẩn ẩn lộ ra. Tiểu nhị non nớt sống lưng thẳng táp, vậy mà cũng là một vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

Câu đối đen đủi dán nơi vách tường bỗng nhiên không tiếng động mà tách ra, lộ ra lối vào sâu hun hút. Gió xuân thổi bay tửu kì, nhưng lại không thổi được vào bên trong cửa tiệm đang mở toang cửa sổ.

Không biết từ khi nào, nơi đây như bị vây hãm trong trận pháp, khí cơ bị phong toả như một đầm nước chết.

Nơi này vốn là hắc điếm ngầm.

Trận thế này đủ để doạ được đa phần mọi người.

Nhưng trước đây tán tu Tống Tiềm Cơ đi dạo hắc điếm giống như đi về nhà. Hắn đi sâu vào nơi tối tăm bên trong, quen cửa quen nẻo.

Cùng là hắc điếm, tu chân giới có tổng sáu nhà, cửa tiệm ở Hoa Vi Thành chỉ là một trong số đó, các tiệm khác cũng cải trang thành đủ loại cửa hàng như bán gạo thóc, bán son phấn, bán thịt.

Trong tiệm chỉ cần “xuống lầu”, người mua không hỏi thân phận người bán, người bán không hỏi bán cho ai, dùng để làm gì.

Thích hợp nhất với việc bán đồ ăn cắp, buôn đi bán lại, đời trước đem lại cho Tống Tiềm Cơ không ít lợi nhuận. Nhưng thẳng đến khi bỏ mạng nơi cánh đồng tuyết, hắn cũng không biết người đứng sau lưng hắc điếm là ai, chỉ mơ hồ suy đoán, là một vị cường giả đã ngã xuống.

Mặc dù người không còn, nhưng thủ hạ vẫn như cũ trung thành và tận tâm mà kinh doanh di sản để lại, nhằm bày tỏ lòng tiếc thương.

----------

Trăng tròn treo nơi đầu cây hoa đào, đem bóng cây chiếu lên mặt tường, lốm đốm loang lổ.

Hà Thanh Thanh ôm gối ngồi trước cửa tiểu viện, càng về đêm gió càng lạnh, nàng nhịn không được mà khẽ run rẩy.

Nàng lau mặt, phát giác ra lệ đã sớm khô, đầu ngón tay so với gương mặt càng lạnh lẽo hơn.

Thật ra đã lâu rồi nàng không khóc.

Nữ hài tử khóc, là tiên tử rơi lệ, hoa lê dính hạt mưa, người bắt gặp chỉ thấy thương tâm, khiến người thương tiếc.

Nhưng khi nàng khóc, cho dù có đau đớn tột cùng, người khác bắt gặp chỉ thấy khủng bố, ai gan bé đêm về còn gặp ác mộng.

Trong bụi cỏ tiếng côn trùng kêu vang náo nhiệt, khiến buổi đêm càng thêm hiu quạnh.

Hà Thanh Thanh vừa lạnh vừa đói, không kìm được mà thầm nghĩ, người kia còn chưa quay lại sao? Phải chăng hắn chỉ đang trêu đùa nàng? Nếu thật sự như vậy…..thì cũng không sao hết, dù sao nàng cũng quen rồi.

Nàng nhìn ra, người kia ở Hoa Vi Tông rất có uy vọng, được người khác tôn kính, có lẽ cũng giống như Tử Dạ sư huynh ở Thanh Nhai Thư Viện vậy.

Nàng ở dưới bùn sâu, họ ở trên trời cao. Nhân tâm vốn chẳng hề tương thông, huống chi mây bùn khác biệt.

Cuối đường mòn, hoa tươi lay động, bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, một bóng người từ xa bước tới.

“Tống….” Hà Thanh Thanh đột nhiên đứng dậy, đợi nàng nhìn rõ người kia, ánh sáng trong mắt lại tắt.

Là một vị hồng y nữ tử. Làn váy tung bay, kiều diễm tươi đẹp, như một ngọn đuốc, gần như thắp sáng cả màn đêm.

Hà Thanh Thanh vừa ngưỡng mộ vừa sợ hãi, không dám nhìn thêm, cúi đầu đợi đối phương đi xa.

Đối phương lại không phải chỉ đi qua mà đi thẳng về phía nàng, gần đến mức chỉ còn cách nhau ba bước mới dừng lại, cực có cảm giác áp bách.

“Ngươi là ai?”. Vị hồng y nữ tử kia hỏi.

Ngữ khí tựa như chủ nhân hỏi một vị khách không mời mà đến, tự tiện xông vào.

Hết chương 37.
Bình Luận (0)
Comment