Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 38 - Chương 38. Đêm Nhập Hắc Điếm (3)

Chương 38. Đêm nhập Hắc điếm (3)
Chương 38. Đêm nhập Hắc điếm (3)

“Thanh Nhai Thư Viện, Hà Thanh Thanh”. Thiếu nữ bạch y quỳ gối hành lễ, thấp giọng nói: “Xin chào đạo hữu”.

Câu hỏi tiếp theo vốn nên là ngươi ở đây làm gì, Trần Hồng Chúc đột nhiên lại không mở miệng hỏi nổi. Nàng cảm thấy cái tên Hà Thanh Thanh này có chút quen thuộc.

Nàng mới nãy vừa đi qua hơn hai mươi viện xung quanh Tống Viên. Ban ngày, chẳng có ai nói cho nàng biết động tĩnh của Tống Tiềm Cơ. Vì nhận thấy phù truy tung có động tĩnh, nàng mới biết tối nay Tống Tiềm Cơ đã xuống núi.

Sau khi ép hỏi đệ tử tuần tra của Chấp Sự Đường thì được biết ban ngày đã xảy ra chuyện: Sáu người ở Thanh Nhai thư viện đến đây gây sự, đem theo một vị nữ tu có dung mạo dị thường hòng muốn kích động Tống Tiềm Cơ, cuối cùng lại bị doạ cho chạy mất.

Còn về tai mắt 20 viện xung quanh mà trước đấy nàng đã sắp xếp thì đem linh thạch và phù truyền tin mà nàng đưa để lại trước cửa viện, một lời cũng không truyền lại.

Thái độ không thể rõ ràng hơn, bọn họ không muốn đưa tin nữa, cho dù vì cái lợi, cho dù giấu diếm không báo có thể bị quất roi.

Trần Hồng Chúc lần đầu tiên ở Hoa Vi Tông nói không ai nghe, cứ tưởng chính mình sẽ giận tím mặt, nhưng nỗi nghi hoặc trong lòng lại lớn hơn sự tức giận.

Nàng vốn có thể đạp cửa phòng hai mươi viện kia, đem đám ngoại môn đệ tử không biết tốt xấu này xách ra ngoài, hung hăng quất cho một trận, nhưng nàng không làm vậy.

Nàng tự đáy lòng cảm thấy mê mang, vì sao bất cứ việc nào liên quan đến Tống Tiềm Cơ đều trở nên không thích hợp như vậy.

Sự sợ hãi và đòn roi không thể làm kinh sợ nhân tâm. Sự cám dỗ và linh thạch mất đi tác dụng, khiến cho nàng cảm thấy dựng tóc gáy.

Ngoại môn mặc dù thấp kém nhưng là hòn đá khổng lồ chống đỡ Hoa Vi Tông.

Ngoại môn đệ tử đáng lẽ là những người nghe lời nhất, dễ quản nhất, chỉ cần cho họ chút hi vọng họ liền liều mạng tranh đấu, cống hiến mồ hôi xương máu cho tông môn.

Nếu người như Tống Tiềm Cơ không chỉ có một mà là nghìn vạn.

Vậy sự khống chế của Hoa Vi Tông với ngoại môn đệ tử, với quốc gia phụ thuộc, với toàn bộ tu sĩ cấp thấp nơi Châu Thiên Tây còn ổn định được không?

Nàng dù sao cũng là con gái của Chưởng môn Hư Vân Chân Nhân. Sự việc phát sinh như ngày hôm nay chợt làm nàng ý thức được, dùng sự sợ hãi để thống trị, chắc chắn sẽ bị tôn nghiêm đánh bại.

Ở ngoại môn, không có ai thực sự tôn trọng nàng, nhưng mọi người lại tôn trọng Tống Tiềm Cơ.

May mà Tống Tiềm Cơ chỉ có một, cũng không phải tiên sinh dạy học ở thư viện, trước mắt chỉ có thể ảnh hưởng đến một đám ngoại môn đệ tử nho nhỏ.

Nghĩ đến thư viện, Trần Hồng Chúc lại nhớ tới lúc ban ngày, khi nàng và sư huynh đi tiếp đón Viện trưởng và Viện giám của Thanh Nhai Thư Viện

Cho dù là Viện Giám Tử Dạ Văn Thù, thiên tài tuyệt thế kia, cả ngày cũng phải mang bộ mặt chết chóc, nghiêm khắc kỷ luật bản thân để làm gương mới có thể duy trì uy tín trước mặt người khác, giành được sự tôn kính từ đáy lòng của chư sinh nơi Thư Viện

Vì sao Tống Tiềm Cơ mỗi ngày đều chỉ trồng trọt, tưới hoa, ăn mì mà cũng làm được điều tương tự?

Tử Dạ Văn Thù nếu biết, thật sự sẽ không tức chết sao?

Trần Hồng Chúc suy nghĩ miên man, vừa nghĩ đến đây đột nhiên trong đầu xẹt qua một đạo ánh sáng.

Nàng nhìn chằm chằm vào Hà Thanh Thanh, ánh mắt như muốn xuyên qua tấm vải mỏng kia:

“Ngươi có phải cô nương năm đó mà Tử Dạ Văn Thù đã mang về khi một mình xông vào động quỷ nơi Tây Hải không?”

Hà Thanh Thanh cả người chấn động.

Tử Dạ Văn Thù trước khi trở thành Viện Giám, đã nổi danh khắp tu chân giới.

Mỗi vị đệ tử ở Thư Viện đều có thể đọc làu làu chuyện xưa của hắn, hắn mười sáu tuổi đã một mình xông vào động quỷ ở Tây Hải, tru sát cổ ma, giải cứu bá tánh vô tội bị coi như vật dùng để nuôi cổ.

Chuyện xưa kia mạo hiểm, kích thích, Viện Giám sư huynh lấy tu vi Kim Đan sơ kỳ vượt cấp chém giết tà tu Nguyên Anh kỳ, nhất chiến thành danh.

Trận chiến đó đánh đến thiên địa hôn ám, uy lực lan rộng, cuối cùng chỉ có một phàm nhân được cứu sống ra. Đó là một tiểu nữ hài mười hai tuổi.

Tử Dạ Văn Thù đem người lưu lại Thanh Nhai Thư Viện, chỉ cần một câu nói, một lời chào hỏi mà thôi. Sau đó hắn tiếp tục ngao du tứ châu, viết ra càng nhiều câu chuyện truyền kỳ.

Đợi đến khi quay trở lại thư viện, hắn đã quên mất chuyện này.

Hà Thanh Thanh là nhân chứng, vết sẹo trên mặt là bằng chứng tà ác của đám ma tu, may mà được vào Thanh Nhai Thư Viện, đánh bậy đánh bạ mà được vào đại môn tu chân giới.

Năm này qua năm khác, mỗi năm đều có người nhắc đến truyền kỳ của Viện Giám, mỗi khi nhắc đến chuyện công đức của Thanh Nhai Thư Viện khi thu nhận nạn nhân liền đem nàng ra để khoe khoang một phen.

Ai cũng bảo nàng rằng phải mang ơn đội nghĩa. Hà Thanh Thanh vì không làm được chuyện gì nên thường xuyên cảm thấy áy náy và thống khổ.

Nàng chỉ có thể nhận nhịn trước mọi việc.

Nhưng có đôi khi ngươi càng nhượng bộ, càng nhẫn nhịn, càng sợ phiền phức, người khi dễ ngươi lại càng nhiều.

“Đúng vậy”. Nàng nghe thấy vậy liền khó khăn thừa nhận.

Nàng rất sợ đối phương giống như mỗi nữ học sinh ở Thư Viện, tò mò lại kích động, hỏi nàng chuyện về Tử Dạ Văn Thù.

Nàng căn bản không biết gì hết, càng không thể trả lời. Hơn nữa dựa theo kinh nghiệm của nàng, bất luận trả lời thế nào cũng đều sai.

Vị nữ tử hồng y kia lại đáp:

“Ta là Trần Hồng Chúc, ngươi biết ta không?”

Hà Thanh Thanh kinh ngạc. Hóa ra đây là con gái duy nhất của chưởng môn Hoa Vi Tông. Mọi người gọi nàng là Hoa Vi đại tiểu thư, đại công chúa.

Chính mình thế nhưng đêm hôm khuya khoắt lại cùng nàng tương phùng, đối mặt nói chuyện lâu như vậy.

“Ngươi ở đây làm gì?”. Trần Hồng Chúc hỏi.

Vấn đề quay lại lúc ban đầu hai người mới gặp mặt.

“Tống đạo hữu bảo ta ngồi ở đây chờ hắn”. Hà Thanh Thanh đáp.

Không biết vì sao, Trần Hồng Chúc trong lòng chợt bùng lên lửa giận.

“Vì sao lại bảo ngươi đợi ở đây?”

“Ta không biết. Lúc trước ta ngồi ở đây khóc, hắn ra ngoài xem, sau đó liền bảo ta đừng đi đâu, đợi hắn quay lại”. Hà Thanh Thanh thanh âm càng nói càng nhỏ: “Tống sư huynh là một người tốt”

Trong lòng Trần Hồng Chúc thầm nghĩ, đệ tử phái ta là người như thế nào, không cần người ngoài như ngươi phải nói cho ta biết.

“Ha, ngươi cho rằng tính tình hắn rất tốt sao? Hắn nhìn thì tưởng dễ nói chuyện nhưng thật ra tính tình lại ương bướng nhất, xương cốt cứng rắn nhất, mềm cứng đều không ăn”

Trần Hồng Chúc nghĩ đến mình ở chỗ Tống Tiềm Cơ ba lần đều khó coi liền cau mày cười lạnh.

“Ta nghĩ đơn giản là do ngươi ở đây khóc lóc khiến cho hắn phiền lòng nên hắn trốn ra ngoài luyện kiếm thôi!”

“Ta, ta tin tưởng hắn. Hắn bảo ta đợi ta liền đợi”. Hà Thanh Thanh vừa dứt lời liền bị bản thân doạ cho nhảy dựng. Đây là lần đầu tiên nàng phản bác người khác, mà còn là phản bác một người có thân phận như Trần Hồng Chúc.

Không phải vì bản thân mình mà chỉ vì muốn chứng minh Tống Tiềm Cơ nói lời giữ lời.

“Ta cược đêm nay hắn không về”. Trần Hồng Chúc thu lại tà váy, ngồi xuống đất:

“Ta cũng ngồi đây chờ”.

Hai thiếu nữ sóng vai ngồi chờ trên bậc đá trước cửa viện.

Hồng y như hoả, bạch y như tuyết.

Cùng nhìn về một vầng trăng sáng, trong lòng lại nghĩ đến những chuyện khác nhau.

Trần Hồng Chúc nghĩ, Hoa Vi Tông nếu muốn thiên thu vạn đại, loại người như Tống Tiềm Cơ, nhất định không thể nhiều.

Hà Thanh Thanh nghĩ, nếu Tống sư huynh thật sự không quay lại, nàng cũng không trách hắn. Người như hắn, gặp được một lần đã đủ rồi.

Sơn nguyệt không biết chuyện đáy lòng.

Hết chương 38.
Bình Luận (0)
Comment