Tống Tiềm Cơ cũng không biết rằng đang có hai người đứng đợi hắn ở trước cửa viện, thậm chí còn đánh cuộc với nhau xem tối nay hắn có trở về hay không.
Sờ soạng đi trong bóng tối hơn năm mươi bậc thang thì nhìn thấy ánh sáng phía trước, không phải ánh lửa ấm nóng của đèn lồng mà là ánh sáng nhu hòa tản mát ra từ vách tường lạnh băng bốn phía.
Trên vách tường khảm rất nhiều minh châu. Đứng ở nơi này như ở giữa biển sao, có cảm giác thật là đồ sộ, tài đại khí thô.
Tống Tiềm Cơ đi tiếp về phía trước, đi ngang qua ba cánh cửa, mỗi cánh cửa phân biệt viết: Linh thảo đan dược, Công pháp bí tịch, Tài liệu pháp khí…. Trên mỗi cánh cửa đều được khắp trận pháp, chỉ chừa lại một cái lỗ nhỏ vừa bằng miệng chén.
Hắn đi tới cánh cửa thứ tư và dừng lại, giơ tay ra gõ. Từ trong cửa truyền ra thanh âm lạnh băng già nua:
“Tới mua hay bán?
“Bán bùa chú”
“Dưỡng khí phù 200, Tụ khí phù 250, Truy tung phù 300 ….”
Tống Tiềm Cơ ngăn lại:
“Ta tới bán Dưỡng khí phù”
“Ngươi có bao nhiêu?”
“Một tấm”
Bên trong cánh cửa liền im lặng. Tống Tiềm Cơ có thể cảm thấy sự buồn bực của đối phương: Cái sinh ý còn nhỏ hơn cả chân muỗi này của ngươi có nhất thiết phải chạy tới hắc điếm không?
“Đưa vào đây đi”. Âm thanh già nua vô lực nói.
Tống Tiềm Cơ sờ sờ cái mũi nói:
“Ta không mang theo bên người….”
Người bên trong cánh cửa còn chưa kịp phản ứng gì thì sau lưng hắn đã vang lên tiếng lão chưởng quầy quát khẽ:
“Người trẻ tuổi, ta không cần biết ngươi là hậu sinh nhà ai. Chẳng lẽ trưởng bối trong nhà ngươi không nói với ngươi, tới hắc điếm đùa bỡn sẽ phải trả giá đắt sao”
Tống Tiềm Cơ quay đầu lại nhìn hắn:
“Phiền toái ngươi cho ta mượn một lá bùa, một ít phù sa cùng phù bút”
“Ngươi muốn ở chỗ này vẽ bùa sao?”. Thanh âm bên trong cánh cửa đột nhiên cao hẳn lên.
“Rất nhanh liền xong”. Tống Tiềm Cơ gật đầu.
Bình thường, những phù sư trẻ tuổi trước khi vẽ bùa sẽ đóng cửa từ chối tiếp khách, tắm gội dâng hương, tĩnh tọa ngưng thần mấy ngày để cho trạng thái tinh thần đạt tới đỉnh cao. Sau đó sẽ hít một hơi thật sâu, đưa bút vẽ liên tục, thẳng cho đến khi thần thức không chịu nổi gánh nặng, linh khí hao hết mới dừng lại.
Tinh thần chỉ cần có chút không tập trung, bút lực chỉ cần không đủ vững chắc thì tấm bùa liền coi như bị phế đi. Các phù sư đa phần đều phải đợi đến khi kết thành Kim Đan mới dám nếm thử việc vẽ bùa.
“Ồ, ta đây cũng muốn được mở rộng tầm mắt. Tiểu Chước, đưa cho hắn tài liệu”
Lão chưởng quầy hiển nhiên không tin người trẻ tuổi trước mắt, tu vị chỉ có Luyện Khí kỳ, lại nghèo đến mức không mua nổi một cái Cầm có thể thật sự vẽ ra thứ gì. Hắn kiến thức rộng rãi, đã nhìn thấy rất nhiều, cảm thấy nếu thực sự có phù sư nghèo kiết xác như thế này thì đúng là sự vũ nhục cho toàn ngành phù chú.
Tiểu nhị bưng khay tài liệu tới. Trừ bỏ những thứ mà Tống Tiềm Cơ muốn còn có một đĩa hương, một chén nước trong, một chiếc khăn lông sạch sẽ.
Tống Tiềm Cơ không rửa tay, cũng không đốt hương.
Một tay hắn đem lá bùa màu vàng nhạt cầm lên đặt ở phía trên ô cửa, tay kia đưa bút, chấm đầy phù sa màu đỏ thắm.
Hắn thậm chí còn không hoàn toàn đứng thẳng, giống như đang ở một quán ven đường ăn nợ uống nợ xong tiện tay đưa cho chủ quán một tờ giấy nợ vậy.
Cổ tay nâng cao, nhắm mắt, sau đó hạ bút.
Đầu bút lông lướt qua, một loại ý vị cực kỳ kỳ diệu nổi lên trên tờ giấy.
Linh khí từ bên trong Tử phủ Tống Tiềm Cơ tuôn ra như suối, xuyên qua khắp kinh mạch khí huyệt quang thân, ngưng tụ vào phù sa trên ngòi bút, cuối cùng từ trên đầu bút rót xuống lá bùa.
Tống Tiềm Cơ thu bút, đường cong màu đỏ thắm trên lá bùa sáng lên, khiến cho lá bùa trở nên càng có trọng lượng hơn.
“Xong”. Hắn đem lá bùa đưa vào trong lỗ. Toàn bộ quá trình vẽ bùa diễn ra chỉ trong chớp mắt. Liền mạch lưu loát, đợi chút là xong.
Lão chưởng quầy trầm mặc không nói, tiểu nhị cũng ngẩn ra, thậm chí còn chưa kịp nhìn xem tấm phù này có thành công hay không nữa.
Cả không gian đột nhiên không có nửa tiếng động.
Tống Tiềm Cơ thúc giục: “Đưa tiền đi”
“Vừa xong ta không nhìn rõ. Ngươi vẽ lại một tấm khác đi”. Chưởng quầy trước hết lấy lại tinh thần, ánh mắt một lần nữa trở nên nóng bỏng: “Tấm phù này ta tính ngươi 300. Người còn biết vẽ loại phù khác không?”
Tống Tiềm Cơ lắc đầu: “Một tấm 200, đã thỏa thuận rồi”
“Ngoài chiếc Cầm đó ra, ngươi hẳn sẽ còn cần những đồ vật khác mà”. Lão chưởng quầy hơi có chút sốt ruột.
“Không có”. Tống Tiềm Cơ nói.
“Người trẻ tuổi, ngươi định mua Cầm là để tặng cho một vị nữ tu đúng không, nơi này của chúng ta còn có đủ các loại ngọc trai, trâm cài, bột màu, trú nhan đan để phối hợp cùng, ngươi nghĩ kỹ lại mà xem, khẳng định có thể nghĩ ra chính mình muốn cần thêm cái gì”
Tống Tiềm Cơ hơi cảm thấy không kiên nhẫn, thời gian cũng không còn sớm nữa.
“Ta muốn một ngọn núi”. Hắn nhướng mày, “Các ngươi cung cấp được không?”
“Ngọn núi?” Lão chưởng quầy kinh ngạc. Là cái loại….ngọn núi kia sao? Yêu cầu này thật sự là ngoài dự đoán.
“Nếu là ngọn núi, ta cần phải xin chỉ thị mới đc, ngày mai giờ này ngươi quay lại đây nhé”
Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, ngày mai giờ này ta còn đang nằm ở tiểu viện ngắm sao, so với việc tới đây ngắm sao giả trên vách tường của các ngươi thì thoải mái hơn nhiều.
“Đưa tiền”. Hắn lần nữa gõ cửa thúc giục.
Từ trong lỗ nhỏ đưa ra một cái túi trữ vật cùng với một thanh âm kinh nghi: “Ngươi thật sự là phù sư sao? Nhưng rõ ràng trên người của ngươi không hề có phù ý”
Giống như trên người kiếm tu có kiếm ý, một người thường xuyên dùng bút vẽ bùa thì khí chất sẽ có chút khác với người bình thường.
“Ta không tính là phù sư, chỉ là biết một chút thôi”. Tống Tiềm Cơ hơi ước lượng một chút sau đó vừa lòng mà ném cho lão chưởng quầy, “Mua Cầm”
“Cái này còn ‘chỉ là biết một chút’, vậy ta những năm này….”. Phía trong động lại thấp giọng nói gì đó, nhưng lúc này Tống Tiềm Cơ đã bước đi lên trên lầu nên không nghe rõ. Chỉ nghe thấy tiểu nhị Tiểu Chước gõ cửa hô to:
“Trịnh lão, có câu Trường giang sóng sau đè sóng trước, ngài ngàn vạn lần không cẩn để việc này trong lòng”
Kỳ thật trong lòng lão chưởng quầy cũng có chút bối rối. người trẻ tuổi này dựa theo cốt linh thì nhiều nhất mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi, tu vị nhiều nhất cũng chỉ là Luyện Khí hậu kỳ, khoác theo áo bào đệ tử ngoại môn Hoa Vi Tông, nặng nề và cũ kĩ.
Hắn không nên tới đây bán kiếm, không nên sẽ biết chế phù và đặc biệt không nên biết hắc điếm tồn tại. Thật là bí ẩn.
Do có pháp điều ba không ‘Không hỏi lai lịch, không hỏi nơi đi, không hỏi sống chết’ nên hắn cũng tuyệt không thể mở miệng lưu Tống Tiềm Cơ lại. Đối phương giống như cũng chắc chắn hắn sẽ tuân thủ quy củ nên cũng không lo lắng chút nào, cứ thế nghêng ngang mà đi.
Hắn từng thấy qua rất nhiều bí mật của Tu chân giới. Càng là những Đại gia tộc, Đại tông môn, Cường giả tiền bối thì bí mật lại càng khủng bố, càng mờ ám và chấn động, tỏa ra mùi thối rữa như trong hầm mộ vậy.
Nhưng bí mật lần này lại không giống vậy, có sinh cơ, có sức sống, giống như những hạt giống nảy mầm từ dưới đất. Không biết được bí mất này khiến cho hắn vô cùng khó chịu, như bị cào xé tâm can.
Hắn lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy một phù sư trẻ tuổi, có thể thi triển chế phù một cách thuần thục được như vậy. Dù cho là thư sinh của Thanh Nhai thư viện, cả ngày ôm bàn luyện tập bút lực thì trên phù đạo cũng không có một ai có thể vượt qua hắn được.
Một vị thiên tài tuyệt thế vì sao lại im hơi lặng tiếng như vậy. Hắn không yêu tiền tài, không tham danh vọng, để bản thân lưu lạc đến mức không có nổi tiền mua một chiếc Cầm.
“Tầm mười lăm, mười sau tuổi”
Đến cả khi Tống Tiềm Cơ đã rời đi, chưởng quầy vẫn đang trầm tư trong hồi ức, lẩm bẩm tự nói. Lão chủ nhân năm đó bắt đầu luyện tập phù chú hình như cũng tầm độ tuổi này.
…..
Càng về đêm, trăng trên cao càng sáng.
Lúc nãy, những con chó mèo hoàng sau một ngày chơi đùa mệt mỏi cũng đã đi ngủ, phía trên tường thành chỉ còn những cơn gió đêm gào thét lui tới.
Tống Tiềm Cơ cõng theo hộp Cầm, đạp bước dưới ánh trăng mà đi.
Đời trước, hắn thường xuyên cùng nơi này tiếp xúc nên hiểu rõ tính chuyên nghiệp của người nơi này, xác thực không hề có chút lo lắng.
Đèn lồng treo trước cửa hiệu cầm đồ giống như hai ma trơi, lập lòe trong đêm tối.
Từ cuối phố đi tới một người khác. Người này mặc một bộ quần áo bằng vải thô đã rách nát, giày chỉ còn lại một chiếc, bước đi loạng choạng xiêu vẹo, ngã trái ngã phải, nhiều lần suýt nữa ngã lăn xuống đất nhưng cuối cùng vẫn ổn định lại được.
Mùi rượu trên người hắn theo gió xuân nhè nhẹ cuốn lên, bay vào mũi Tống Tiềm Cơ. Hắn nghĩ thầm, hóa ra là một tên côn đồ say rượu, say đến mức lạc đường rồi.
Một tòa thành cho dù trị an có tốt đến đâu cũng vẫn có không ít tam giáo cửu lưu, chỉ cần những người này không chọc lên đầu tu sĩ, không làm chậm trễ bá tánh bình dân cung phượng hương khói thì Hoa Vi Tông cũng lười mà quản bọn họ.
Vậy nên, Hoa Vi Thành cũng có không ít côn đồ.
Đời trước, thời điểm Tống Tiềm Cơ chạy trốn rất quen thuộc với loại người này, trộm cắp uống rượu, tụ tập đánh lộn, không có chỗ ngủ cố định phải ngủ dưới gầm cầu. Không phạm vào tội gì quá lớn nhưng cũng không quá an phận.
Trên cả con đường chỉ có hai người bọn họ đang đi đối diện nhau. Tên côn đồ bỗng nhiên đổ người về phía trước. Tống Tiềm Cơ liền hướng sang bên cạnh né tránh, đồng thời duỗi tay ra đỡ hắn:
“Cẩn thận một chút”.
Sau khi được Tống Tiềm Cơ đỡ, đối phương lại lắc lắc người, muốn tránh khỏi tay của hắn, trong miệng hàm hồ một tiếng, không giống như đang nói lời cảm tạ, có vẻ là say đến không mở nổi mắt nữa rồi.
Thời điểm đón đỡ, Tống Tiềm Cơ theo bản năng nhìn qua khuôn mặt của người nọ. Đó chỉ là một khuôn mặt thật trẻ tuổi, thật bình phàm, gặp qua liền quên.
Sau đó hai người lại tách nhau ra. Đi được ba bước, Tống Tiềm Cơ bỗng nhiên chau mày, tâm thần khẽ động. Có gì đó không đúng?
Đúng rồi, rõ ràng mình vừa chính mắt nhìn thấy mà giờ đã không thể nhớ được đối phương trông như thế nào. Giống như chưa bao giờ thấy rõ khuôn mặt ấy vậy.
“Ẩn dung thuật, là một vị tu sĩ”
Người nọ cũng giống như mình, đều là tu sĩ đêm khuya tiến nhập hắc điếm.
Trong lòng Tống Tiềm Cơ chợt lóe lên nét kinh ngạc, nhưng bước chân cũng không dừng lại, càng không quay đầu lại.
Đối phương là ai thì liên quan gì tới mình chứ?
Việc quan trọng trước mắt là đem chiếc Cầm này về đưa cho Hà Thanh Thanh, để cho cái tiểu cô nương kia đừng tiếp tục ở chỗ hắn trồng rau mà khóc lóc nữa.
Tên côn đồ say rượu gã gục trước cửa tiệm cầm đồ.
“Vệ Bình, ngươi đã đến rồi”. Tiểu Chước cười vui sướng khi thấy người khác gặp họa, ghé sát vào hắn nói:
“Thế nào, kiếm của ngươi lại bị chặt đứt rồi à?”
Thiếu niên tên Vệ Bình kia từ trên mặt đất bò dậy:
“Kiếm của ta mà không hỏng thì các ngươi chẳng phải sẽ không có sinh ý sao?”
“Không phải ta khoe khoang chứ hôm nay chúng ta sinh ý rất tốt đấy, vừa rồi còn có người tới đây mua Cầm nữa kìa”
Vệ Bình không tin, ánh mắt dừng lại phía trên bàn.
Một bàn đầy Cầm còn chưa thu hồi. Giữa một mảnh bảo khí tỏa ra ánh sáng rực rỡ, bắt mắt lại xen lẫn một thanh trường kiếm cổ xưa, mộc mạc, bình đạm.
Giống như thả một con gà rừng vào giữa một bầy phượng hoàng vậy, không, nói nó là gà rừng là còn đang hơi quá. Vệ Bình thầm nghĩ.
“Con gà này, không, cây kiếm này bao nhiêu tiền?”. Vệ Bình hỏi.
“Để cho ngươi hai mươi khối linh thạch đi”. Tiểu Chước nói.
“Nhiều nhất mười khối thôi”. Tên côn đồ Vệ Bình này hiển nhiên trong túi cũng không có nhiều tiền, nhưng da mặt hắn so với Tống Tiềm Cơ thì dày hơn nhiều, cười cười thả mười khối linh thạch xuống, cầm lấy kiếm định đi.
“Không được”. Lão chưởng quầy trước đó đang chìm vào hồi ức, rốt cuộc hoàn hồn trở lại, nhìn thấy Vệ Bình cầm lấy thanh kiếm cũ mà Tống Tiềm Cơ để lại đang muốn rời đi, liền nói:
“Chuôi kiếm này ta không muốn bán. Ngươi chọn một thanh khác đi”
Vệ Bình quay đầu lại, nhướng mày cười:
“Không đổi, ta nhìn nó rất vừa mắt, thật sự thấy thích nó. Tiền cũng đã thanh toán xong, giờ nó là của ta”
Nụ cười này khiến khuôn mặt tưởng như bình phàm của hắn, đột nhiên bừng sáng lên, che lấp toàn bộ ánh sáng của những cây Cầm hào nhoáng trong phòng.