Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 40 - Chương 40. Danh Cầm

Chương 40. Danh Cầm
Chương 40. Danh Cầm

Nụ cười rạng rỡ này làm cho tiểu nhị Tiểu Chước ngây người, bị khuỷu tay chưởng quầy chọt phải mới kêu “A” một tíếng kinh ngạc.

Sau đấy liền thẹn quá hoá giận:

“Đang êm đẹp tự nhiên cười cái gì mà cười, ngươi bình thường một chút có được không hả?! Ẩn dung thuật mà ngươi luyện doạ người biết bao, trong lòng ngươi không tự biết hả?”

Vệ Bình vô tội khoát tay:

“Đấy là ta còn chưa luyện đến viên mãn đấy, khi đó chỉ cần khí tức vừa ra, dung mạo liền đổi”

Câu này nói xong, hắn liền quay lại dáng vẻ của một tên côn đồ phổ thông, lôi thôi lếch thếch. Dù là ai đi ngang qua cũng không muốn liếc mắt nhìn.

Nụ cười chấn động nhân tâm mới nãy phảng phất như chưa từng xuất hiện.

“Ta đi trước đây, không doạ ngươi nữa!”

Chưởng quầy nâng tay áo lên, vững vàng chắn trước mặt hắn:

“Để kiếm lại, ta phải đưa cho chủ nhân xem”

“Một thanh kiếm nát, mười linh thạch, có cái gì mà xem?”. Vệ Bình cười nhạt. Thấy chưởng quầy lạnh mặt không nhường đường, hắn đột nhiên nhón chân, thân hình nhảy lên, như mũi tên rời khỏi cung mà lao về phía cửa.

Động tác của hắn không hề báo trước, chỉ lưu lại tiếng cười hì hì:

“Lão đầu kia khi trước đã từng nói qua, tương lai sẽ để ta làm tiểu chủ nhân, các ngươi quên rồi sao? Tiểu chủ nhân mua một thanh kiếm mà thôi, đừng so đo nữa”

Tiểu Chước nghe vậy, không thể tưởng tượng nổi mà trừng lớn mắt, thật sự nghi ngờ da mặt người này so với tường thành Hoa Vi Thành còn dày hơn.

Nhưng mà tuỳ ý Vệ Bình có nhảy lên nhảy xuống, lật xà ngang dẫm lên bàn, trong phút chốc biến ảo mấy chục thuật khinh thân thì từ đầu đến cuối luôn có một ống tay áo chắn trước mặt hắn.

Chưởng quầy cười lạnh, Kim Đan uy áp ẩn ần tràn ra:

“Chủ nhân còn nói, chỉ khi ngươi nguyện ý học thư đạo của người thì ngươi mới là tiểu chủ nhân, một ngày ngươi không học thì ngươi không là gì cả!”

Song phương mắc kẹt trong cửa tiệm cầm đồ nho nhỏ, cố kỵ nhiều, cũng không dám lộ ra khí tức, sợ gây nên động tĩnh lớn.

Vệ Bình cuối cùng cũng bị ép hạ xuống đất, chửi ầm lên:

“Đám môn hạ Thư Thánh môn các ngươi thật là khinh người quá đáng! Làm ăn buôn bán thì ép mua ép bán, giờ đến nhận đồ đệ cũng muốn cưỡng ép sao?”

“Này, cái tên vô lại chết tiệt nhà ngươi!”

Tiểu Chước vừa xắn ống tay áo lên, Vệ Bình đã ôm ngực diễn:

“Đừng có động thủ, ta sắp lên cơn đau tim rồi đây này, chết rồi cũng phải đòi các ngươi một cỗ quan tài đấy!”

Đúng lúc này, dưới mặt đất truyền đến một tiếng kêu thống khổ, phảng phất như phối âm cho Vệ Bình.

Sắc mặt ba người nhất loạt thay đổi, chưởng quỹ vội vàng chạy xuống dưới lầu.

Tiểu Chước nghiến răng:

“Bệnh tim của Trịnh lão thực sự tái phát rồi, nhất định là bị tiểu tử ban nãy kia chọc tức!”

Từ khi Tống Tiềm Cơ bước vào cửa muốn cầm cây kiếm, đã định rằng đêm nay cửa tiệm cầm đồ nhỏ này phải nghênh đón binh hoang mã loạn.

“Trịnh lão sao rồi?”. Vệ Bình hỏi.

“Vẫn ổn. Đã uống định thần đan, ta đã giúp khơi thông linh khí, đả toạ nhập định rồi”. Chưởng quầy lau mồ hôi nói.

“Đều do tiểu tử kia gây hoạ!”. Tiểu Chước tức giận nói.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”. Vệ Bình triệt để bị khơi dậy sự tò mò.

Hắn vô cùng hối hận không đến sớm hơn để gặp được cái người vẽ phù kia.

Chưởng quầy cũng bực mình, đập lên bàn một tấm dưỡng khí phù:

“Trịnh lão vẫn luôn nhìn chằm chằm tấm phù này, càng nhìn càng thấy tinh diệu, mỗi nét bút đều hoàn mĩ. Lại nhớ đến tiểu tử kia vậy mà nói rằng ‘chỉ biết một chút’, càng nghĩ càng tức, nảy sinh chấp niệm, cảm thấy nửa đời mình đều sống vô ích, “một chút” cũng không biết! Phù này ta phải mang đi, không thể để ngài ấy tiếp tục nhìn nữa”

Vệ Bình nhìn tấm phù chú, biểu tình chuyên chú, một lúc sau thốt lên:

“Trên này có chữ viết trùng lên nhau!”

Tiểu Chước cảm thấy không thể hiểu nổi:

“Cái này không phải là chữ!”

Dưỡng khí phù là loại phù chú cơ bản nhất, có nhiều cách vẽ khác nhau nhưng đều có công hiệu tương đồng.

Thói quen vận dụng ngòi bút của phù sư khác nhau, dấu ấn để lại trên tấm phù cũng bất đồng.

“Không, đây không chỉ là một tấm phù đơn giản mà còn ẩn giấu một câu đố. Người viết nó, nhất định là muốn thông qua phù chú này để truyền đạt một ý nghĩa nào đó”. Vệ Bình nghiêm túc đáp.

“Ý nghĩa gì?”. Chưởng quầy nhíu mày, lại nhớ đến vẻ mặt lãnh đạm của thiếu niên kia.

Vệ Bình hỏi:

“Nếu ta có thể giải ra, thanh kiếm nát kia cho ta nhé?”

Chưởng quầy ngẫm nghĩ:

“Được, ngươi thử xem”

Vệ Bình đem tấm bùa lật ngược, lấy bút và giấy mà chưởng quầy hay dùng để ghi chép:

“Đảo ngược tất cả lại, mỗi nét đều nhìn ngược lại so với nét bút của hắn. Tách các nét ra, đừng để chồng lên nhau…”

Một lúc sau, Vệ Bình đặt bút xuống:

“Xem xem, lần này nhìn ra rồi chứ”

Chưởng quầy nhận lấy với sắc mặt ngưng trọng.

Chỉ thấy trên giấy kia đột nhiên hiện lên hai chữ to – “Gian thương”

Vệ Bình đập bàn cười lớn, cười đến mức nghiêng ngả:

“Hiểu chưa? Các ngươi gặp phải cao nhân rồi, hắn căn bản không phải muốn viết phù mà chỉ muốn chửi các ngươi, các ngươi lại chặt chém chứ gì?”

Sắc mặt chưởng quầy lúc đỏ lúc trắng:

“Mở cửa tiệm buôn bán, người làm ăn kiếm chút tiền thì làm sao!”

Tiểu Chước chợt đáp:

“Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao chủ nhân lại muốn thu nhận một tên vô lại như ngươi rồi”

Trực giác nhạy bén, thiên phú và linh tính vượt xa người thường.

“Đừng có tâng bốc ta, tâng bốc ta cũng không trả tiền đâu!”. Vệ Bình túm lấy thanh kiếm cũ, cười to bước ra cửa, bước vào màn đêm.

Tiệm cầm đồ nhỏ yên tĩnh hồi lâu.

Chưởng quầy thở dài:

“Khi chúng ta còn trẻ, phàm là có chút tiền đồ đều cho rằng ‘Đại trượng phu sinh ra trên đời, thân phải mang trường kiếm ba thước mới đại công cáo thành’, thế nhưng thiên tài chân chính giờ đây đều sao vậy nhỉ? Nổi danh trên đời, không nhiều thì ít đều là mua danh trục lợi sao?”

Tiểu Chước:

“Đầu óc Vệ Bình không bình thường, người mua cầm mới nãy tâm cơ thâm trầm, quanh co lòng vòng mắng chửi người, cả hai gã này ta đều ghét”

“Ngươi có ghét cũng chẳng có tác dụng gì”. Chưởng quầy lắc đầu:

“Mau đi đi, đem cái ‘gian thương phù’ này cho chủ nhân xem. Chủ nhân đại nạn sắp giáng, khổ nỗi không có người kế thừa. Chúng ta không thể làm trái quy tắc tam không, giao cho chủ nhân tự mình quyết định thôi”

-----------

Đợi người là một việc vô cùng nhàm chán.

Đêm khuya, hai người ngồi đợi lại chẳng có lời nào muốn nói, so với một người ngồi đợi càng vất vả hơn.

Hà Thanh Thanh vừa buồn ngủ vừa đói vừa lạnh, nàng hôm nay bị người khinh nhục, lại suy sụp khóc lớn, thể xác, tinh thần đều mệt mỏi, kiệt quệ, ý thức dần dần mê man, quên mất mình đang ở đâu, người ngồi cạnh là ai.

Nàng vậy mà ngả đầu về hướng Trần Hồng Chúc.

Trần Hồng Chúc theo bản năng né tránh, lại thấy thân hình quá mức gầy yếu của Hà Thanh Thanh, cuối cùng không động đậy, để mặc đồi phương dựa đầu lên vai mình.

“Ta cũng mệt rồi”. Nàng lẩm bẩm, ngồi gần lại.

Lúc Tống Tiềm Cơ quay lại, từ xa đã thấy trước cửa nhà mình từ một người đã biến thành hai người.

Hai nữ hài tử dựa vào nhau.

Dưới bóng trăng, hai đoá sen một trắng một đỏ.

Nhiệt liệt cùng yếu đuối bổ sung cho nhau, cảnh tượng rất đẹp, nhưng Tống Tiềm Cơ lại thấy rất đau đầu.

Mới chỉ một người khóc lóc mà đã làm cho phượng tiên hoa cũng phải héo úa, hai người mà cùng khóc không phải làm đổ cả hàng rào tre luôn sao.

Trần Hồng Chúc không ngủ, chỉ là nhắm mắt dưỡng thần.

Nghe thấy tiếng bước chân liền ngồi thẳng dậy. Nàng vừa động, Hà Thanh Thanh liền tỉnh.

Nhận ra mình vậy mà dựa vào người đại tiểu thư Hoa Vi Tông ngủ, nàng sợ tới mức đứng bật dậy:

“Thực xin lỗi. Thất lễ rồi”

Thiếu niên kia một thân nhuộm đẫm ánh trăng tiến đến gần.

“Tống sư huynh!”

Hà Thanh Thanh kinh hỉ kêu lên, lại thấy không thoả đáng nên thấp giọng nói: “Tống đạo hữu, ngươi quay lại rồi”

Trần Hồng Chúc không nhìn nàng, chỉ nhìn chằm chằm Tống Tiềm Cơ:

“Ngươi đi đâu vậy?”

Tống Tiềm Cơ chỉ chỉ hạc giấy màu đỏ trước vạt áo:

“Ngươi không phải đã biết rồi sao?”

Hà Thanh Thanh nghe thấy ngữ khí quen thuộc như đang tám chuyện phiếm của họ, trong lòng không biết là tư vị gì, tựa như ngưỡng mộ, lại tựa như chua xót.

Lại nghe thấy Trần Hồng Chúc hỏi:

“Ta nghe nói ngươi mang theo kiếm xuất môn, kiếm của ngươi đâu?”

“Cầm rồi”. Tống Tiềm Cơ nhàn nhạt đáp.

“Cầm rồi?!”. Trần Hồng Chúc nhảy dựng lên.

Tống Tiềm Cơ không để tâm, hắn muốn nhanh chóng giải quyết xong chuyện này.

Vì vậy liền lấy hộp cầm xuống, quay sang Hà Thanh Thanh mà nói:

“Mau cầm lấy đi”

Hộp cầm vừa mở, bích quang vụt sáng.

Thân cầm mảnh mai tinh tế tựa như dòng xuân thuỷ, bảy dây cầm lại như sóng gợn trên mặt nước.

Xuân thuỷ biếc xanh, ánh minh nguyệt cũng dường như ảm đạm đi mất.

“Đây là… Lục Y Đài?”. Trần Hồng Chúc nhịn không được kinh hô.

Thật ra Tống Tiềm Cơ không chú ý danh cầm hay quá để ý chi tiết, chỉ vì ước lượng trong tay cây cầm này nhẹ nhất nên liền chọn nó.

“Ngươi là kiếm tu, lại cầm đi mất thanh kiếm duy nhất của mình chỉ để mua ‘Lục Y Đài’ tặng nàng sao?”

Trần Hồng Chúc cắn môi dưới, vươn tay ra chỉ cầm rồi lại chỉ người:

“Ngươi, ngươi điên rồi hả!”

So với nàng, Hà Thanh Thanh càng kinh ngạc hơn, thậm chí là sợ hãi.

Nàng ngẩn ngơ nhìn Tống Tiềm Cơ.

Không dám tiếp nhận.

‘Lục Y Đài’ đương nhiên nhẹ nhất. Theo như danh môn vọng tộc ở Châu Thiên Tây, nó là cây cầm đầu tiên mà trưởng bối trong nhà tặng cho tiểu nữ nhi.

Nó không rẻ, nữ hài xuất môn có thể mang theo, cùng bằng hữu diễn tấu, đạp thanh. Người khác nhìn thấy, liền biết rằng gia cảnh nhà nàng giàu có, ở nhà vô cùng sủng ái, không được khinh mạn.

Hết chương 40.
Bình Luận (0)
Comment