“Ngươi như vậy còn xứng với sự dạy dỗ của vị kia sao?”. Trần Hồng Chúc tức giận nói.
“Việc của ta liên quan gì đến hắn”. Tống Tiềm Cơ nghi hoặc hỏi lại.
Hắn cảm thấy đối phương hiểu lầm rồi.
Thứ nhất, hắn không hề biết môn phái thế gia tặng cầm cần chú ý gì, cái nào nhẹ nhất liền mua cái ấy, trong mắt hắn, cầm trong tiệm cầm đồ đều rất phổ thông, chỉ cần dựa theo hình dáng này, sơn màu này, dùng loại gỗ này, cho dù là ai đều có thể làm ra một cây cầm có thể xứng danh ‘Lục Y Đài’. Bất luận yết giá bao nhiêu linh thạch, đều chỉ ra vẻ mà thôi.
Chỉ có ‘Cửu Tiêu Ngọc Bội’, ‘Khô Mộc Long Ngâm’, ‘Thái Cổ Di Âm’, có công lực của người chế tác thêm vào, trên đời chỉ có một, mới xứng gọi là Danh Cầm.
Thứ hai, đối với hắn, kiếm cũ là thứ vô dụng, ngày thường chỉ để trong phòng, không chỉ tích bụi mà còn chiếm chỗ.
Hắn dùng một vật không có tác dụng gì với mình nhất đổi lấy việc vườn rau hắn yêu thương nhất không bị tổn hại, thanh tịnh trở lại.
Nhìn thế nào cũng thấy có lời mà.
Trần Hồng Chúc vội la lên:
“Nếu ta có được cơ hội như ngươi, tuyệt đối sẽ không để lãng phí như vậy”
Tống Tiềm Cơ lại càng nghi hoặc:
“Nhưng có liên quan gì đến ngươi đâu?”
Trần Hồng Chúc dậm chân, tức giận chạy đi mất. Nàng cuối cùng cũng phát hiện ra, lần nào gặp mặt Tống Tiềm Cơ, mặc kệ mở đầu như thế nào, kết cục chỉ có tức giận.
‘Vị kia’ nhất thời nổi hứng thú, thuận miệng dạy hắn, chẳng lẽ vì nhìn trúng thiên phú dị bẩm giỏi chọc tức người khác của hắn sao?
Suy cho cùng người ta vẫn nói: Sư phụ thu nhận đồ đệ, là muốn tìm kiếm trên người đồ đệ hình bóng chính mình khi còn trẻ.
Hà Thanh Thanh lo lắng nhìn về cuối đường mòn, hồng y đã biến mất.
Tống Tiềm Cơ đem hộp cầm nhét vào lòng nàng:
“Mau trở về đi”
“Thứ này quá quý trọng rồi, ta không thể nhận”
Nàng không dám nhận.
Tống Tiềm Cơ giật mình. Đừng có đùa chứ, thế đêm nay không phải ta tự mình dằn vặt mình à?
Hà Thanh Thanh chỉ nghe thấy thiếu niên kia nhẹ giọng thở dài, tụa như bất đắc dĩ:
“Bọn hắn vốn hôm nay muốn doạ ta nên mới đưa ngươi tới đây, sau đấy lại bị chọc giận nên mới giận chó đánh mèo lên ngươi. Ngươi bị tai bay vạ gió đều vì lời nói đùa nhất thời của ta. Cầm này tặng cho ngươi, coi như bồi tội, ngươi nhận đi”
Bồi tội? Trước nay chưa từng có người bồi tội với nàng. Tựa như mọi thứ nàng phải chịu đựng đều là đáng đời. Năm tháng trôi qua, đến bản thân nàng cũng nghĩ như vậy.
Hà Thanh Thanh ngước mắt lên. Ánh trăng phác hoạ dung mạo tuấn mĩ của thiếu niên, lại làm nhu hoà góc cạnh sắc bén, như phủ lên một lớp ánh bạc nhàn nhạt, tựa như một vị thần phật đang trách trời thương dân.
Mọi người đều nói Thanh Nhai Thư Viện có một vị thần. Việm giám Tử Dạ Văn Thù vĩnh viễn mặt không biểu tình, vĩnh viễn công chính vô tư, lạnh lẽo vô tình, cao không với tới, thấy hắn liền nhớ tới hết thảy quy củ nghiêm ngặt trên đời.
Hà Thanh Thanh từng tận mắt thấy, chỉ cảm thấy cách nói kia quá khoa trương. Tử Dạ sư huynh quả thực chẳng màng danh lợi nhưng vẫn ở nhân gian.
Thiếu niên trước mặt này càng giống thần hơn. Nhìn thì gần trong tầm mắt, nhưng lại xa không với tới.
“Mau quay về luyện cầm đi, chúc ngươi Đăng Văn nhã hội khiến ai nấy đều phải kinh ngạc, tương lai xán lạn”
Tống Tiềm Cơ nói xong, không thấy hồi âm, trực giác cảm thấy có gì đó không đúng, cẩn thận nhìn…
Tiêu rồi, sao lại khóc nữa?!
Nước mắt Hà Thanh Thanh im lặng tràn ra:
“Cho dù có cầm, ta cũng không thể đi Đăng Văn nhã hội. Sư huynh mau đem cầm về trả cho tiệm cầm đồ, sau đó lấy lại kiếm của huynh đi!”
“Vì sao?”
“Ta không biết gảy cầm khúc của Diệu Yên tiên tử, số phận đã định trước không xứng với cây cầm tốt như vậy. Nhưng ân tình của Tống sư huynh, ta vĩnh viễn ghi tạc trong lòng, kiếp sau nguyện làm chim hoàng tước, hàm hoàn báo ân, nguyện làm trâu làm ngựa…”
(“Nguyện làm chim hoàng tước, hàm hoàn báo ân” Điển cố kể rằng một hài đồng cứu một con chim hoàng tước bị mắc kẹt, hoàng tước liền ngậm theo bốn chiếc nhẫn đến, bảo rằng có thể giúp cho con cháu ân nhân đời đời trong sạch, có địa vị cao)
“Đợi đã”. Tống Tiềm Cơ ngắt lời nàng, có chút buồn bực:
“Cái này thì liên quan gì đến Diệu Yên?”
Sao đi đâu ai cũng nhắc tới nàng vậy chứ?
“Chỉ cần ta báo danh cầm khúc của Diệu Yên tiên tử, đệ tử báo danh liền không chịu báo danh cho ta. Nói người như ta mà cũng dám đàn cầm khúc của tiên tử, như vậy là bất kính với nàng”
Những cầm khúc nổi danh ngày nay, đa phần đều do Diệu Yên soạn ra. Hà Thanh Thanh không mua nổi cầm phổ, nhưng đối với âm luật thì nghe qua tai liền chẳng quên, nghe qua người khác gảy một lần nàng liền có thể bắt chước giống hệt. Nhưng nàng chỉ từng nghe người khác gảy cầm khúc của Diệu Yên tiên tử.
Tống Tiềm Cơ ngẫm nghĩ:
“Cũng không phải chuyện khó, ta viết cho ngươi một khúc, chưa chắc sẽ kém hơn nàng”
“Tống sư huynh, huynh còn hiểu cả âm luật?”
“Biết một chút thôi”
Tống Tiềm Cơ đêm nay đã dùng qua bút mực, nhưng lại chỉ viết hai từ, một tấm phù. Cảm giác hạ bút vẫn còn, thậm chí còn có chút ngứa tay.
Đời trước sau khi đính hôn với hắn, Diệu Yên tiên tử không còn tự soạn cầm khúc nữa. Những cầm phổ mà nàng gảy, một nửa là do hắn bí mật tìm tòi trong thượng cổ di tích, mạo hiểm mà tìm được, một nửa là do hắn tự tìm kiếm nhạc sư chốn nhân gian. Bất luận là nhạc sư giáo phường chốn cung đình hay là người mãi nghệ ở chợ, hắn đều không câu nệ thân phận, hạ mình kết giao.
Trong quá trình này, Tống Tiềm Cơ tự nhiên cũng học được việc gảy cầm, hơn nữa đối với âm công chi thuật cũng có kiến giải riêng, càng khác biệt hơn so với công pháp truyền thống của Tu Âm Môn.
Nhưng Diệu Yên bảo rằng sát tâm của hắn quá nặng, dễ làm thương linh tính của cầm nên hắn ít khi gảy.
Tống Tiềm Cơ vốn định tuỳ tiện viết một khúc.
Đặt bút viết lên giai điệu “Bá vương tá giáp”, đột nhiên khựng lại.
Đưa mắt nhìn bóng trăng, chợt thấy đêm nay ánh trăng phá lệ lạnh lẽo, cánh hoa đào bay phấp phới như tuyết rơi.
Tựa như cảnh tượng cuối cùng của cuộc đời hắn trên đường trốn chạy vậy.
Một đời này, hắn đã từng gặp biết bao trận tuyết rơi, lại chưa có trận nào lạnh lẽo đến tận tâm can như vậy.
Tâm ý chảy qua đầu bút, đổ xuống giấy, nước chảy thành sông, khi ngòi bút dừng lại, giai điệu đã thay đổi.
May mắn không phải sự thay đổi tệ hại. Tống Tiềm Cơ trong lòng thầm gảy một lần, cảm thấy đôi chút hài lòng.
“Ngươi cầm đi Đăng Văn nhã hội, đừng nói là do ta viết, đỡ gây phiền toái cho ta”
Hắn đưa tờ giấy còn chưa khô mực cho đối phương, lại sợ tiểu cô nương ngày nào đấy gặp phải chuyện gì khác lại đến trước cửa nhà hắn khóc lóc.
Cho dù hắn chịu nổi thì hai mảnh vườn trước cửa viện cũng chịu không nổi đâu.
Vậy nên hắn liền nói:
“Ta không cần ngươi báo đáp, ta chỉ cần ngươi đáp ứng ta một chuyện”
Hà Thanh Thanh không ngờ rằng Tống Tiềm Cơ vừa nói muốn viết cầm khúc, nhấc bút liền thành văn, nàng nhận lấy cầm khúc mà không thể tin nổi.
“Chỉ cần ta có thể làm được, băng sông vượt lửa, tuyệt không chối từ!”
“Đừng khóc lóc nữa”. Tống Tiềm Cơ nói.
“A?”
“Chỉ một việc này thôi, cũng không cần ngươi phải băng sông vượt lửa”
Tống Tiềm Cơ nói xong, thần thanh khí sảng mà đóng cửa lại.
Một buổi đêm không có tiếng khóc thảm thiết, hương hoa thơm ngát, tiếng côn trùng kêu vang, một giấc mộng đẹp đến bình minh.
Ngày mai lại là một ngày tích cực trồng trọt.
Hà Thanh Thanh ôm cầm, một mình quay về ngay giữa đêm.
Nàng đi đường tắt. Những bậc đá gồ ghề, một bên là vách núi, một bên là vực sâu
Ánh trăng bị sương đêm che khuất, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, tiếng dã thú gầm vang.
Gió lớn quét qua, thổi tung tà váy trắng mỏng manh của nàng, phảng phất như muốn thổi bay thân hình gầy yếu của nàng xuống vực sâu vạn trượng.
Nhưng nàng đi rất chậm, hơn nữa mỗi một bước đều rất vững, sống lưng thẳng tắp như cây tùng.
Dường như đang bước trên đại lộ thênh thang, ánh mắt nhìn thẳng đi xuyên qua hàng vạn người.
Ta sẽ không khóc nữa. Nàng tự nhủ.
Nước mắt cả đời của một người có lẽ có hạn định, nước mắt của nàng đã rơi hết rồi.
Đã đến lúc không cần rơi nước mắt nữa.