Tống Tiềm Cơ một đêm yên giấc, bởi trong lòng chẳng còn lo lắng, lại càng không còn phiền não.
Xuân phong say lòng người, minh nguyệt rọi sáng đêm xuân, vậy mà có nhiều người không ngủ được.
Thanh Nhai Lục Hiền không ngủ được.
Bọn họ lúc này đã sức cùng lực kiệt, mồ hôi rũ rượi, những bộ y phục xanh tươi diễm lệ mất đi vẻ sáng bóng, nhăn nhúm dán trên thân mình, tựa như dưa muối khô quắt.
Nghĩ đến những chuyện gặp phải lúc buổi chiều, trong lòng bọn họ vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
“Nghe ngữ khí của tiểu tử họ Tống kia, hắn sẽ không thật sự quen biết Viện giám sư huynh đấy chứ?”. Thiếu niên mặc áo xanh lá mạ gian nan nói:
“Sự hiểu biết của chúng ta về hắn toàn bộ đều xuất phát từ lời nói phiến diện của chấp sự Hoa Vi Tông. Vạn nhất hắn….”
“Chỉ là phô trương thanh thế thôi, nếu hắn thật sự xuất thân bất phàm, sao có thể ở lại ngoại môn Hoa Vi Tông, làm một tiểu đệ tử!”. Một người khác mặc áo bào màu xanh lá đáp.
“Nhưng hắn không đi làm công, cũng không tu luyện, ngày ngày đóng cửa trồng rau, thoải mái như tổ tông, làm gì có ngoại môn đệ tử nào như vậy!”
“Quái vật mặt quỷ cũng không doạ được hắn, chẳng lẽ chúng ta cứ bỏ qua như vậy sao?”
“Không được bỏ qua!”. Thiếu niên mặc áo xanh nhạt đập bàn đứng dậy.
Theo kế hoạch trước đó, Tống Tiềm Cơ sau khi gặp Hà Thanh Thanh sẽ kinh sợ mà động thủ đánh nàng. Bọn họ vì ‘giúp đỡ’ sư muội đồng môn mà lấy ra pháp khí dạy cho Tống Tiềm Cơ một bài học.
Vừa xả giận vừa chiếm lý. Tống Tiềm Cơ động thủ trước, theo quy tắc trong thời gian đại hội sẽ phải chịu phạt.
Bởi vậy trước khi tới Tống Viện, họ đã truyền tin tức đi khắp nơi, đồng thời hi vọng người chứng kiến cảnh này càng nhiều càng tốt.
Ngoại trừ ngoại môn đệ tử của Hoa Vi Tông, quả thực còn có rất nhiều người nhìn thấy, biết được chuyện này.
Nếu không tìm được về mặt mũi, chỉ sợ về sau bọn họ đều sẽ bị người ta chỉ trỏ chê cười sau lưng. Thế gia nhị đại tu chân giới, sao ngẩng đầu lên nổi?
Sự việc đã đến nước này, liền không còn liên quan gì đến Diệu Yên nữa, đây đã trở thành tư thù.
“Liên quan đến người này, ta đã sai thư đồng đi thu thập tin tức từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ”. Thiếu niên mặc áo xanh nhạt lấy một tập giấy từ trong tay áo ra.
“Biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng. Hôm nay là do chúng ta sơ suất mới để cho hắn chiếm được tiên cơ. Thật ra tên họ Tống kia không hề đáng sợ, ngược lại điểm yếu vô cùng rõ ràng!”
Bọn họ nắm chặt tờ giấy, liếc mắt nhìn mười dòng chữ, ánh mắt dần sáng rực.
Thiếu niên mặc áo xanh nhạt chậm rãi nói:
“Thiếu niên nhìn có vẻ hung ác bên cạnh hắn tên là Mạnh Hà Trạch, lúc tham gia khảo hạch ngoại môn, một người đánh liên tiếp ba trăm trận, toàn ngoại môn không có đối thủ. Mà Tống Tiềm Cơ bị thương không ra trận. Hơn nữa từ đó về sau, không ai thấy Tống Tiềm Cơ tu luyện, hắn cũng không còn luyện kiếm nữa. Mỗi ngày đều bận trồng trọt…”
“Tu luyện là một quá trình, không tiến thì lùi. Tống Tiềm Cơ thiên phú không tệ, có thể chỉ đạo những ngoại môn đệ tử khác, nhưng hắn lại chỉ nói mà không làm, chiến lực tuyệt không cao!”
Bầu không khí rốt cuộc cũng sống động trở lại.
“Vốn thấy uy tín của hắn ở ngoại môn lớn, còn tưởng rằng là đại nhân vật nào, không ngờ chỉ biết trốn sau lưng người khác, chờ người bảo vệ”
“Ngoại môn là sân nhà của Tống Tiềm Cơ, chúng ta nên nghĩ cách đánh lạc hướng Mạnh Hà Trạch, để hắn đến một mình, đến một nơi vắng vẻ không người… Cẩn thận đừng để lại chứng cứ, hắn chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay”.
Có người vừa cười vừa oán giận:
“Làm việc ở môn phái nhà người ta, đúng là phiền chết đi được, may mà không phải không có cách”
“Đúng rồi, còn có một việc nữa”. Một người khác có chút lo lắng.
“Lúc quay lại ta tức không chịu được nên đập vỡ mất đàn của Hà sư muội, nàng chạy rồi, sẽ không phải là đi mách…”
Người mặc áo xanh nhạt lắc lắc quạt xếp, khinh thường nói:
“Loại người như Hà sư muội, cho dù ngươi có đem nàng xoa tròn bóp dẹt, cho nàng mượn tám mươi lá gan nàng cũng không dám đi mách lẻo!”
“Nói cũng đúng! Ha ha!”
Bọn họ phá lên cười.
Triệu Ngu Bình đồng dạng cũng không ngủ được.
Hắn đang pha trà cho một người khác, lo lắng không yên.
Người kia mặc dù ngồi uống trà nhưng lại tưạ như một ngọn lửa cháy hừng hực, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng lên giết người.
Ai mà nghĩ được rằng một trong những phong chủ của Hoa Vi Tông – Triệu Thái Cực đêm hôm lại hạ mình đến Chấp Sự Đường uống trà.
Đêm khuya thanh tĩnh, có ai mà không muốn đả toạ tu luyện, thổ nạp linh khí thiên địa?
Cái này cũng phải trách Tống Tiềm Cơ.
Ban ngày hai vị chấp sự tiếp đãi Thanh Nhai Lục Hiền là do Triệu Ngu Bình phái đi.
Sáu người có thể tìm kiếm được tin tức liên quan đến Tống Tiềm Cơ cũng là do hắn âm thầm chỉ thị. Sợ bọn họ trong lòng có cố kỵ nên còn che giấu phần tin tức liên quan đến Trần Hồng Chúc.
Đây chỉ là khởi điểm.
Tống Tiềm Cơ so với bọn họ tưởng tượng càng khó đối phó hơn.
Một thiếu niên mười lăm tuổi, sao lại trầm ổn như vậy?
Loại người này ghi thù nhất. Tuyệt không thể nương tay.
Bọn họ không thể không chấp nhận mạo hiểm chọc tức vị kia mà động thủ.
“Người đặt bẫy hắn sớm nhất là ngươi, trên Càn Khôn Điện người xuất kiếm với hắn là ta! Vì vậy người kết thù với hắn, không phải Chưởng Môn Chân Nhân, cũng không phải Hoa Vi Tông mà là Triệu Gia ở quận Thiên Bắc chúng ta. Hiểu chưa?” Triệu Thái Cực ném tách trà xuống, lạnh giọng nói.
“Không thể lòng thầm mong may mắn, càng không thể để hắn trở thành người thứ hai…”. Khẩu hình hắn khẽ nhúc nhích, không tiếng động mà thốt ra ba chữ:
“Tiển, Kiếm, Trần”
Cho dù không ở Càn Khôn Điện, không có sấm sét trên đầu cũng không có ai dám nói ra cái tên đó một cách dễ dàng.
“Đợi đám sáu tên ngu xuẩn kia vạch kế hoạch xong, một khi động thủ, liền đổi thành người của chúng ta. Diệt cỏ phải diệt tận gốc!”
Triệu Ngu Bình trước sau cung kính đáp ứng, chẳng còn nửa phần khí thế ngày thường.
Tiển Kiếm Trần quả thực đáng sợ, nhưng trời cao hoàng đế ở xa. Chỉ cần mượn đao giết người, làm đủ khéo léo, Tiển Kiếm Trần cho dù nổi lên hứng thú, muốn báo thù thay đồ đệ chỉ có duyên gặp mặt một lần, cũng chỉ có thể báo thù đám người kia, không liên quan gì đến bọn hắn.
“May mà chỉ là vị kia”. Triệu Thái Cực đột nhiên cảm thán.
Tống Tiềm Cơ này, nếu nói mệnh hắn không tốt, cố gắng ba năm vẫn không vào được vào nội môn, nhưng hắn lại gặp được Tiển Kiếm Trần.
Nếu nói mệnh hắn tốt, được kiếm thần chỉ điểm, nhưng Tiển Kiếm Trần thần long thấy đầu không thấy đuôi, chính mình cũng cả người đầy ân oán mà lang bạt tứ hải, nào còn có thể chiếu cố đồ đệ.
‘Một tiên một quỷ, một thánh một thần’. Nếu đổi Kiếm Thần thành một trong ba vị kia, bọn họ không động nổi, cũng không dám động, chỉ có thể cam chịu số mệnh.