Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 43 - Chương 43. Đỉnh Núi (2)

Chương 43. Đỉnh núi (2)
Chương 43. Đỉnh núi (2)

Triệu Thái Cực thay đổi chủ đề:

“Ta đã nắm được tin tức chuẩn xác, Thư Thánh, Kỳ Quỷ đều có lòng muốn truyền đạo nhưng không tìm được người kế thừa. Mà Đăng Văn đại hội lần này, ngươi nhất định phải sắp xếp thoả đáng, tạo đà cho hậu bối tộc ta”

Mưu tính ‘tiêu diệt địch nhân’ đã định, tự nhiên liền nhắc đến kế hoạch ‘tự cường’.

Triệu Ngu Bình giật mình, nghĩ đến hai thiên tài rất nổi danh của dòng chính, vội vàng bày tỏ lòng trung thành:

“Nghe nói Lâm thiếu gia từ nhỏ đã nghiên cứu trận pháp và kỳ đạo, quận Thiên bắc không ai đánh thắng. Mộc thiếu gia thì dốc lòng khổ học bảy năm thư hoạ và phù đạo, gần như có thể nhấc bút thành phù. Đăng Văn nhã hội lần này do Hoa Vi Tông chủ trì, chức vụ ở Chấp Sự Đường của tiểu nhân cũng thuận tiện, thiên thời địa lợi nhân hoà, là ông trời muốn giúp tộc ta!”

“Hai người bọn họ, chỉ cần một người lọt mắt xanh đại năng, được truyền thừa đạo thống, tộc ta hai trăm năm tới nhất định hưng thịnh!”. Sắc mặt Triệu Thái Cực có chút hoà hoãn.

Triệu Ngu Bình vội tiếp lời:

“Hai vị thiếu gia đều là thiên tài hiếm có, nói không chừng cả hai đoá hoa đều nở rộ, hảo sự thành đôi”

-------

Tiểu nhị Tiểu Chước bưng ‘gian thương phù’ như bưng một bao thuốc nổ, cúi đầu đi về hướng hồ nước.

Bầu trời sáng trong, lá liễu xanh xanh, ánh nắng rực rỡ.

Nhưng nước hồ lại đen nhánh như mực, không hề phản chiếu một tia nắng nào.

Gió xuân hiu hiu thổi, một vị lão giả ngồi bên hồ câu cá, dây câu vững như thái sơn.

Hắn mặc áo bào trắng rộng rãi, áo chòang cùng tóc đều trắng như tuyết, không chút tì vết, khiến cho nước hồ càng thêm đen nhánh, nhìn không thấy đáy.

Một vị thân mặc thanh y, dung mạo trung niên đứng hầu ở phía sau.

Cách tu sĩ mặc thanh y ba trượng còn có mười mấy vị tu sĩ khác thân mặc Thanh Nhai nho sam đang cúi đầu. Uy áp Nguyên Anh kỳ thu liễm vào trong, không mảy may lộ ra.

Hồ nước to như vậy mà không có một con cá nào.

May mà lão giả chỉ thích câu cá, không để tâm có cá mắc câu hay  không.

Tiểu Chước đứng cách đó ba trượng hành lễ, thấy người trung niên mặc thanh y ra dấu tay mới bưng lên.

“Tiên sinh, Viện Trưởng đại nhân”

Lão nhân như bừng tỉnh mộng, vô cùng hoá ài, thân thiết đáp:

“Tiểu Chước tới rồi à! Tiệm cầm đồ có chuyện gì mới không?”

Tiểu Chước căng cả da đầu mà trình lên gian thương phù:

“Đêm qua có chuyện lạ, Trịnh Lão bị tấm phù này chọc tức mà đổ bệnh”

Hắn kể tiền căn hậu quả vô cùng chi tiết, không bỏ qua bất kì chi tiết nào.

Lão nhân nhắm hờ mắt, tựa như đang nghe kể chuyện.

Hồi lâu sau, Tiểu Chước tưởng rằng lão giả ngủ rồi, do dự không biết có nên mở miệng nhắc nhở không liền nghe thấy lão giả cười hỏi:

“Nói không chừng, hắn đã biết thân phận của các ngươi rồi. Hai chữ này, là viết cho lão phu xem, hắn còn nói gì khác không?”

“Hắn đưa ra một yêu cầu, hắn nói muốn….” Tiểu Chức ngập ngừng, cảm thấy không biết ra sao:

“Đỉnh núi. Trừ phi chúng ta tặng hắn một đỉnh núi, bằng không hắn sẽ không đề bút viết phù nữa”

Lão giả giật mình, đột nhiên cười lớn. Hồ nước nổi lên gợn sóng.

“Sao ngài lại cười?”

“Lão phu nghĩ đến một chuyện cười. Vui một mình không bằng vui chung, đều qua đây cùng nghe xem”

Mọi người chưa nghe đã cười. Tiểu Chước cười lớn tiếng nhất.

Thư Thánh có hứng thú kể chuyện cười, vốn là niềm vui lớn.

Lúc lão giả kể chuyện cười, tựa như đang đọc sách, ngữ điệu chầm chậm:

“Một vị tiên cung vì muốn khảo nghiệm tín ngưỡng dân sinh thuộc địa mà giả làm phàm nhân, hỏi một nông dân: Nếu ngươi có một toà cung điện, ngươi nguyện ý hiến tặng cho miếu thần không? Nông dân không cần nghĩ ngợi mà đáp ngay ta nguyện ý. Tiên quan lại hỏi, nếu ngươi có mười vạn linh thạch, ngươi nguyện ý hiến tặng cho miếu thần không? Nông dân vẫn nói nguyện ý”

“Tiên cung hài lòng thầm nghĩ, bách tính thuộc địa thành kính cung phụng miếu thần như thế, vận khí phái ta lo gì không hanh thông, không thịnh vượng? Cuối cùng hắn hỏi, nếu ngươi có một con gà, ngươi đương nhiên cũng nguyện ý hiến cho miếu thần đúng không?

“Ai mà ngờ rằng nông dân hét to không nguyện ý, tiên quan kinh ngạc, hỏi hắn vì sao. Nông dân đáp, ngươi bị ngốc à, vì ta thực sự chỉ có một con gà!”

Mặc dù đây là một câu chuyện cười cũ khiến người ta khoái trá nhưng mọi người vẫn rất nể mặt mà cười to, phảng phất như là lần đầu nghe kể.

Viện trưởng vừa cười vừa nghiền ngẫm.

Câu chuyện này có ý châm biến phàm nhân thuộc địa không biết cảm ơn, lá mặt lá trái, không thành tâm với việc cung phụng hương khói cho thần miếu.

Lại liên quan gì đến việc thiếu niên kì quái kia muốn một đỉnh núi?

Lão giả đặt cần câu xuống, vươn tay ra sờ sờ tay áo.

Cổ tay áo hắn rất rộng, hắn sờ rất lâu, phảng phất như bên trong để vạn quyển sách, chỉ có thể lục lọi mà tìm.

Cuối cùng, hắn lấy ra một cái hộp nhỏ.

Hộp không lớn, ngăn nắp, tựa như hộp đựng son phấn của tiểu cô nương.

Nhưng tiếng cười bên hồ chợt tắt. Sắc mặt Tiểu Chước hơi tái.

Mọi người ai nấy đều nhìn chằm chằm chiếc hộp, phảng phất như bên trong ẩn chứa sức mạnh to lớn, một khi mở ra, đồ vật bên trong được giải phóng, long trời lở đất, núi đồi sụp đổ. Không gian hồ nước vặn vẹo sụp đổ, người bên hồ cũng hôi phi yên diệt.

Chỉ thấy lão giả nhàn nhạt nói:

“Các ngươi quên rồi sao? Ta thực sự có một đỉnh núi”

Viện trưởng khiếp sợ đến không thốt nên lời, lòng thầm nghĩ không phải chứ. Thiếu niên kia cho dù có là thiên tài cũng không dám cuồng vọng lớn mật như vậy.

Hắn có thể đưa ra yêu cầu này với Cầm Tiên, với Kì Quỷ, với bất cứ cường giả nào trên thế gian này.

Thậm chí Kiếm Thần nghe được cũng chỉ cười cười cho qua, coi như lời nói đùa của vãn bối.

Chỉ có Thư Thánh là khác.

Bởi hắn thật sự chỉ có một con gà, không, một đỉnh núi.

Trong hộp hoạ xuân sơn, là không gian giới tử của hắn, cũng là thần thông cường đại nhất của hắn.

Núi này do hắn đạt được, hắn cũng dựa vào đó mà xây dựng cơ nghiệp, uy chấn thiên hạ hai trăm năm.

Giờ lại có một hậu bối mở miệng muốn ngọn núi này của hắn.

“Năm ta mười lăm tuổi lần đầu tiên đề bút thành phù, vô cùng kiêu ngạo, đòi sư phụ ta ‘Mặc Trì’ này. Ngài ấy liền cho ta, không phải vì tu vi của ta khi đó có thể khống chế nơi đây, mà vì ngài ấy cho rằng, sẽ có một ngày ta có thể thắng ngài ấy”

Lão giả nói xong hai câu này liền đứng dậy, sống lưng đột nhiên thẳng tắp, trong phút chốc, phảng phất như từ một lão nhân đã đến tuổi xế chiều trở lại thời đại là một thiếu niên kiêu ngạo phóng túng.

“Ta muốn xem xem tiểu tử kia có bản lĩnh gì mà dám đòi đỉnh núi này của ta!”

Hết chương 43.
Bình Luận (0)
Comment