Hoa Xuân Sơn vốn là một ngọn núi nổi trên biển.
Thư Thánh bế quan trong núi đột phá, lĩnh ngộ, đem ngọn núi này luyện hoá, thu bé lại đựng trong hộp đựng bảo vật cực nhỏ.
Mỗi khi chiếc hộp được mở ra, ngọn núi cao chót vót bay vọt ra, kịch liệt va chạm với không gian bên ngoài, tạo nên sự sụp đổ quy mô lớn.
Núi lớn áp đỉnh, hôi phi yên diệt, khung cảnh hung tàn bá đạo, không có chút phong phạm nào của Nho giả.
May mà cảnh tượng này nhiều năm nay chưa từng xuất hiện qua. Không phải vì tuổi dần lớn mà Thư Thánh trở nên nhân từ hơn, khoan dung hơn. Chỉ vì cường địch của hắn đã chết sạch, không còn ai đáng để hắn phải tự mình động thủ, phải dùng thủ đoạn khủng bố như vậy.
Khi ngươi chứng minh được sự cường đại của bản thân, sẽ có người nghe ngươi giảng đạo lý.
Thư Thánh dần dần trở thành đại nho biết nói đạo lý, coi trọng lễ pháp nhất trên thế gian. Hắp lập nên Thanh Nhai Thư Viện, sau đó thành công lui thân, đem Thư Viện giao lại cho Viện Trưởng đương nhiệm.
Mà Hoa Xuân Sơn lại yên lặnh nằm trong hộp đựng bảo vật, tựa như mĩ nhân khi tuổi thanh xuân qua đi bị người khác quên lãng, tà váy phai màu, hộp trang điểm phủ đầy bụi bặm.
Thanh Nhai Thư Viện được xưng là tam vạn thanh sam, chỉ cần da mặt học sinh đủ dày, đều có thể tự xưng là “Thư Thánh môn hạ”, nhưng thật sự lại chẳng có một ai có thể kế thừa hắn.
Chư sinh Thư Viện có hơn một nửa xuất thân từ thế gia tu tiên, không hề thiếu thiên chi kiêu tử, lại không có hậu bối mà hắn muốn tìm.
Minh lộ không được, hắn liền chuyển qua ám lộ, mở hắc điếm ở khắp tứ đại châu, dưới hình thức tiệm gạo, tiệm cầm đồ, tiệm son phấn đủ loại, làm loại sinh ý mờ ám.
Một năm trước, hắn ở cửa tiệm son phấn nơi Phong Lẫm Thành phát hiện ra Vệ Bình.
Giờ ở tiệm cầm đồ Hoa Vi Thành lại phát hiện thêm một vị khác, là một thiếu niên đáng để hắn phải nhìn xem.
“Hoa Vi Thành à”. Lão giả cười đáp:
“Đăng Văn đại hội lần này, hình như tổ chức ở Hoa Vi Tông?”
“Đúng vậy”. Viện Trưởng đáp:
“Chư sinh viện ta đã đến Hoa Vi Tông, khi trước Hư Vân Chân Nhân phái đệ tử mang tới thiệp mời do chính tay hắn tự viết, thỉnh ngài quyết định người đứng đầu ‘cuộc thi thư hoạ’. Nhưng ngài chê hắn viết chữ khó coi nên để tiểu nhân thay ngài quyết định”. Hắn xoay đầu nhìn chư vị phía sau lưng:
“Phi Vân Lầu đã chuẩn bị xong, chúng ta hôm nay đang định rời đi, đến Hoa Vi Tông hội hợp cùng thư sinh Thư Viện”
“Vậy sao?”. Lão giả hồi tưởng một lúc, buồn bực nói:
“Ta chê chữ Hư Vân viết khó coi sao?”
Mọi người gật đầu như giã tỏi.
“Lão phu thay đổi chủ ý rồi!”. Lão giả vô cùng thản nhiên đáp:
“Đi, chúng ta đi xem náo nhiệt nào”
Hắn nói đi liền lập tức định xuất phát, tựa như xuất môn đi dạo.
Còn về việc hắn đột nhiên đến dự, Hoa Vi Tông không có chút chuẩn bị nào, binh hoang mã loạn như thế nào lại là việc của người khác.
Toà Phi Vân Lầu cuốn lên cuồng phong, bay thẳng lên trời, một đường hướng tây, bay về phía Hoa Vi Tông.
Tin tức Thư Thánh đích thân tham dự Đăng Văn nhã hội chỉ trong vòng một ngày đã truyền khắp tứ đại châu.
Phù sư trong thiên hạ ngày đêm lên đường, đổ xô về dưới chân núi Hoa Vi Tông, mong đợi có duyên được gặp Thánh nhân một lần.
Trước đây Thư Thánh mà nghe thấy những điều này chỉ thấy phiền, không kiên nhẫn, giờ lại nhịn không được mà cười cười:
Hậu sinh trẻ tuổi phát ngôn muốn ngọn núi của ta kia, nếu biết lão phu đến, nhất định rất kích động nhỉ?
Hắn giờ đang làm gì nhỉ?
Aiz, chắc cũng đang không ăn không ngủ nỗ lực hoạ phù, chuẩn bị thu hút sự chú ý của lão phu.
Tống Tiềm Cơ hắt xì một cái.
Hắn đang định cầm cây đao nhỏ khắc chữ cho mộc bài, quả thực rất nỗ lực.
Trong viện đủ loại cây trồng, bên cạnh đều cắm mộc bài nhỏ xinh tinh tế, lộ ra một phần chữ viết rõ ràng: cà tím, hành lá, củ cải trắng, tử đằng hoa, dây thường xuân….
Tựa như đặt tên cho mỗi sinh mệnh nhỏ bé mà hắn tự tay chăm sóc, mỗi tấm mộc bài hắn đều khắc rất cẩn thân, từng nét một như hoa văn chạm khắc trên đậu phụ.
So với lúc nhấc bút viết phù ở hắc điếm đêm qua còn chăm chú hơn hàng trăm lần.
Như vậy, kể cả có gặp phải một tên “không biết đậu que” cũng sẽ không râu ông nọ cắm cằm bà kia, đọc sai tên chúng nó.
Hắn trồng khoai tây đầu tiên nên chúng có ý nghĩa rất đặc biệt, hắn cẩn thận cắm từng mộc bài cho từng mầm khoai tây một: Khoai nhất, khoai nhị, khoai tam….
Những bông hoa khoai tây với cánh tím nhạt, tâm hoa vàng nhạt đón gió rung rinh, phiến lá xanh biếc cọ vào mộc bài nhỏ dưới chân, tựa như đang chào hỏi.
“Tống sư huynh! Hôm nay có hạt giống mới đến!”. Mạnh Hà Trạch xông vào cửa, thả xuống ba bốn túi hạt giống lên bàn, sau đó liền lao vào bếp:
“Đệ đi nấu mì đây!”
Tống Tiềm Cơ nhẹ thổi đi vụn gỗ trên mũi đao:
“Ngươi sắp đến lúc đột phá rồi. Ta thấy ngươi hiện tại khí tức không vững vàng, hai ngày này đừng có nóng nảy”
“Sư huynh nhìn ra rồi sao?”. Mạnh Hà Trạch có chút thấp thỏm:
“Đệ có thể thuận lợi đột phá không?”
Tống Tiềm Cơ cười cười:
“Đương nhiên rồi”
Mạnh Hà Trạch nhẹ nhàng thở ra, tựa như chỉ cần một câu nói của đối phương là hắn thật sự không còn khẩn trương nữa.
“Đừng nấu mì nữa, ta có việc phải ra ngoài”
Tống Tiềm Cơ đã khắc xong toàn bộ mộc bài, đặt đao khắc xuống, Mạnh Hà Trạch đúng lúc đưa lên khăn ướt tiện cho hắn lau tay:
“Sư huynh đi đâu vậy, làm việc gì, để đệ làm thay sư huynh”
“Ta đến Dao Quang Hồ, lấy ít bùn về trồng củ sen, không cần ngươi đi cùng đâu”