Không tính hai mảnh vườn ngoài cửa viện thì trong viện của Tống Tiềm Cơ, trên mặt đất trồng rau, trên giàn trồng hoa, trên tường có dây leo, ngoại trừ bàn đá, ghế dựa, những không gian cần thiết ra thì trên trời dưới đất chẳng còn chỗ nào mà trồng nữa
May mà bậc đá dưới mái hiên trong viện mặc dù không có đất nhưng lại có một khoảng trống, đúng lúc có thể đặt hai lu nước
Hắn vừa có được một bao hạt giống củ sen, từng hạt mượt mà bóng loáng, ngâm hai ngày liền nảy mầm, không trồng thì thật đáng tiếc biết bao!
Tống Tiềm Cơ tay ngứa lòng càng ngứa hơn, quyết chí phải có thêm hai chậu sen dưới mái hiên.
Nhưng trồng củ sen không thể dùng đất đang có trong viện tử, tốt nhất là bùn quanh năm dưới đáy hồ.
Mạnh Hà Trạch lại đưa một chiếc khăn khô, cười đáp:
“Mỗi tí việc nặng, sao có thể phiền đến Tống sư huynh? Đệ mở cửa viện gọi một tiếng, lập tức có trăm ngàn đệ tử nguyện ý giúp đỡ sư huynh!”
“Hồ ngôn loạn ngữ”. Tống Tiềm Cơ nhẹ mắng một câu, đem theo túi trữ vật mà xuất môn.
Bùn đất cũng có sinh cơ, hắn muốn tự mình đi chọn.
Mạnh Hà Trạch đi theo sau:
“Đệ không nói bừa đâu!”
Hắn quả thực không nói bừa, ngoại môn Hoa Vi Tông đã thay đổi rồi.
Đám đệ tử kết thúc một ngày làm công xong liền đi, tuyệt không vì chút khen thưởng mà làm thêm, chậm trễ thời gian. Tìm Tống Tiềm Cơ giải đáp nghi vấn nhất định phải tránh giờ cơm, chẳng có ai muốn nghe Mạnh Hà Trạch đuổi người cả.
Từ khi có Tống Tiềm Cơ, không cần xem sắc mặt trưởng lão Thụ Nghiệp Đường nữa. So với việc cạnh tranh khốc liệt, đấu đá lẫn nhau trước đây, giờ bọn họ càng thích hợp tác hơn.
Bọn họ thoải mái, rất nhiều người lại bắt đầu khó chịu.
Chấp Sự Đường khó chịu đầu tiên, không có ai làm thêm giờ, sản lượng đào ra từ quặng linh thạch tràn đầy nguy cơ.
Nội môn đệ tử cũng khó chịu, giờ đám ngoại môn đệ tử không biết học được từ đâu mà giờ không dễ bị lừa gạt nữa.
Trưởng lão Tàng Thư Lâu, Thụ Nghiệp Đường khó chịu nhất. Trước đây luôn có người khom lưng uốn gối đi theo hầu, chỉ vì thỉnh giáo một hai câu, giờ chẳng có ai chạy theo nịnh nọt bọn họ nữa, tâm lý chênh lệch nhất thời khó mà tiếp thu nổi.
Những chuyện này tập hợp lại một chỗ, đều nằm ở trên bàn của Hư Vân, trở thành một vấn đề: Vì sao ngoại môn đệ tử lại trở nên khó quản như vậy?
Ngoại môn nhìn thì thấp kém nhưng nhân số đông đảo, là một hòn đá tảng chống đỡ cả một tông môn lớn.
Đá tảng sắp đổ, lầu cao tồn tại thế nào đây?
Có phong chủ kiến nghị đổi đệ tử khác, đem đám đệ tử lười biếng đuổi hết xuống núi, xử lí triệt để từ gốc.
Nhưng hiện tại Đăng Văn nhã hội ở ngay trước mắt, quả thực không có thời gian để truy cứu, càng không có thời gian thu nhận đệ tử mới.
Hư Vân chỉ có thể lệnh cho mọi người nhẫn nại, đợi đến khi đại hội kết thúc.
Bởi Thư Thánh sắp đến thăm, triệt để làm hỗn loạn sự chuẩn bị trước đó của Hoa Vi Tông.
Hư Vân mặc dù đích thân viết thiệp mời để thể hiện sự coi trọng nhưng từ sau khi hắn đột phá hoá thần thất bại, đáy lòng không hề muốn gặp bốn vị cường giả có tu vi có thể nghiền áp hắn kia.
Thư Thánh không đến, hắn cao hứng tự tại. Thư Thánh muốn đến, hắn chỉ có thể chịu thua.
Cung điện lầu các của Hoa Vi Tông chi chít như sao trên trời, nhiều không đếm xuể. Ba ngày trước khi đại hội mở màn, các tông môn, thế gia tham gia đã vào ở.
Chư sinh Thanh Nhai Thư Viện hiện tại đang ở Tùng Lâm Các, thanh quý phong nhã, đám đệ tử vô cùng hài lòng. Nhưng Thư Thánh sắp đích thân đến, không thể tiếp tục ở chỗ này được, nên độc chiếm chỗ khách điện lớn nhất, tôn quý nhất.
Nơi đó hiện tại có Đại sư chủ trì của Hồng Diệp Tự và đám đệ tử ở. Người xuất gia từ bi, dễ nói chuyện, nói chuyển liền chuyển. Nhưng những môn phái khác phải nhường chỗ cho Hồng Diệp Tự tất sẽ kín đáo phê bình. Viên Thanh Thạch, Trần Hồng Chúc ra mặt không xong, mấy vị phong chủ ra mặt cũng không được, cuối cùng hắn phải tự mình ra mặt mới sắp xếp được thoả đáng.
Hư Vân hận không thể để Thư Thánh trực tiếp ở Càn Khôn Điện, bản thân hắn thì chuyển ra Thệ Thuỷ Kiều ở bên ngoài điện.
Cuối cùng, việc chuẩn bị cho nghi thức tiếp đón Thư Thánh cũng kết thúc. Hư Vân ngồi xuống, nhắm mắt điều tức.
Tử Vân Quan Quan Chủ - Thanh Vi Chân Nhân lại đột nhiên tới thăm.
Lông mày Hư Vân giật giật, trong lòng có dự cảm không lành.
Một cảm giác vô cùng quen thuộc.
Lần trước khi dự cảm này xuất hiện, là trước khi tiểu tử ngoại môn kia ở trên Càn Khôn Điện nói ra tên vị kia.
Thanh Vi Chân Nhân một thân đạo bào màu tím, phất trần khẽ động, vui mừng ra mặt:
“Tin tốt sư bá vừa mới truyền tới! Là tin tốt!”
Hư Vân cưỡng ép chính mình chấn định, vuốt râu cười nói:
“Vậy phải chúc mừng Kì Quỷ lão nhân gia rồi, lão nhân gia gần đây có khoẻ không?”
“Đương nhiên là khoẻ rồi, sư bá hôm qua đột nhiên có dự cảm, đại hội lần này có thể sẽ có cơ duyên thu nhận đồ đệ, ngày mai ngài ấy sẽ tới, nói không cần phiền phức, mọi thứ cứ đơn giản là được”
“……..”
Hư Vân không muốn ở Càn Khôn Điện nữa, hắn muổn nhảy khỏi Thệ Thủy Kiều.
“Ha ha, không biết là hậu bối nhà nào sẽ may mắn được Kì Quỷ truyền thừa, quả thực là được ông trời chiếu cố”. Hắn nghe thấy thanh âm run rẩy của chính mình.
-------------
Ánh nắng chiếu lên mặt hồ tạo thành từng đốm vàng.
Lá sen trên hồ mới nhú còn chưa chín, giữa mặt hồ là thạch đình, rọi bóng xuống hồ.
Nơi này là một trong những cảnh đẹp của Hoa Vi Tông. Lúc này ven hồ đương lúc náo nhiệt, có không ít tu sĩ trẻ tuổi tới tham quan thưởng ngoạn, tiếng cười đùa như sóng nước.
Bọn họ có nam có nữ, đến từ những môn phái khác nhau, pháp bào không giống nhau, sắc màu rực rỡ.
Tống Tiềm Cơ, Mạnh Hà Trạch đi ngang qua đám người. Hai người thân mặc y phục của ngoại môn đệ tử, giống hệt như hai con vịt xám.
Chợt nghe thấy một tiếng cười vui:
“Hoa Vi Tông không hổ là đại tông môn khí phách, ngoại môn đệ tử cũng có thể đến hồ du ngoạn!”