Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 46 - Chương 46. Giấy Quý Hoa Vi (1)

Chương 46. Giấy quý Hoa Vi (1)
Chương 46. Giấy quý Hoa Vi (1)

Vừa dứt lời, tiếng cười thi nhau nổi lên.

Những tiếng cười kia không mang theo ác ý, phảng phất như chỉ thấy chuyện gì hiếm lạ, đơn thuần chỉ là hiếu kì, ngạc nhiên, tựa như một đám người nhìn thấy hai con chó ngồi bàn ăn cơm.

Mạnh Hà Trạch lại vì vậy mà cảm thấy buồn bực.

Theo tiếng quay đầu lại, chỉ thấy một tốp thiếu nữ đang ngồi hoặc đứng trong thuỷ đình dưới tán liễu rủ ven hồ, nói cười rôm rả. Một tốp thiếu niên khác mặc y phục rực rỡ vây quanh các nàng, có người quạt, có người bưng hoa quả điểm tâm, chỉ chỉ trỏ trỏ hai ngoại môn đệ tử.

Mạnh Hà Trạch đỏ mặt, nắm chặt tay.

Tống Tiềm Cơ chợt nói: “Ban nãy ta đã nói gì?”

Mạnh Hà Trạch hít sâu, chặm rãi buông ra nắm tay:

“Sắp đến thời điểm đột phá, không được vội vàng, nóng nảy”

“Nếu thấy khó chịu, ngươi đi về trước đi”. Tống Tiềm Cơ khuyên nhủ, chỉ vì muốn tốt cho hắn

Mạnh Hà Trạch ngược lại bị kích lên lòng hiếu thắng, muốn mượn việc này mài giũa định lực.

Tống sư huynh không bị quấy nhiễu bởi ngoại vật, sao ta có thể không làm nổi?

Hai người càng đi càng xa.

Tiếng cười nói nơi thuỷ đình vẫn y như cũ.

Vị trí Trần Hồng Chúc ngồi đúng lúc quay lưng lại mặt hồ, không nhìn rõ được hai ngoại môn đệ tử kia là ai, nghe vậy chỉ cau mày.

Nếu nói lời này là người khác, có lẽ chỉ là câu nói đùa vô tâm, nhưng người ngồi đối diện nàng, thần sắc đắc ý, diễu võ dương oai, như đang ngầm trào phúng Hoa Vi Tông không có quy tắc gì, không quản thúc nổi ngoại môn đệ tử.

Mặc dù chuyện xấu trong nhà không nên kể ra ngoài nhưng các môn phái ở Hoa Vi Tông, đối với tình hình ở ngoại môn cũng nghe được ít nhiều.

Ngoại môn Hoa Vi Tông lấy việc ‘không chịu quản giáo’ mà nổi danh.

Cùng là việc nặng việc dơ, ở đây giá phải gấp đôi mới có ngoại môn đệ tử chịu làm, những đệ tử kia khuyết thiếu tinh thần cống hiến cho tông môn, mọi tôn kính yêu mến đều chỉ dồn lên một người.

Trong lòng Trần Hồng Chúc phiền muộn, nàng biết đầu sỏ gây ra toàn bộ sự thay đổi này là ai.

Nhưng nàng lại bó tay không biết làm sao.

Nàng chuyển chủ đề:

“Phong Tử Y, ngươi mới nãy nói muốn đánh cược, rốt cuộc còn muốn cược không hả? Ngươi không phải sợ rồi đấy chứ?”

Thiếu nữ ngồi đối diện nàng trên người mặc váy tím, cổ đeo chuông bạc, trên thái dương gài đoá hoa quỳnh đang thì nở rộ

Lúc nàng cười rộ lên, đoá hoa lay động, chuông bạc lắc lư, hào quang toả ra bốn phía:

“Đương nhiên phải cược! Hạt châu này là Nam Hải Giao Vương Châu, có thể chia nước phá sóng, tác dụng thần kỳ chấn kinh hải thú, ta cũng là dưới cơ duyên xảo hợp mới có được nó, hôm nay Hoa Vi Tông các ngươi ai có bản lĩnh cứ việc cầm đi!”

Một viên minh châu màu xanh ngọc bích được đặt lên bàn ngọc, bên trong tựa như có sóng xanh đang lưu chuyển, toả sáng như khiến cả thuỷ đình trở nên rực rỡ lấp lánh.

“Ta bổ sung cho sư muội thêm chút đồ, khối ngọc bội vân mây này có khắc trận pháp phòng hộ loại nhỏ, có thể chống đỡ được một kích của tu sĩ Kim Đan”. Một vị thiếu niên sau lưng nàng ra vẻ khiêm tốn nói:

“Không phải là thứ đồ gì đáng tiền, cho chư vị thưởng ngoạn thôi”

Có hai người này khơi mào, các phái khác cũng lần lượt tiến lên:

“Ta cũng tới góp thêm đồ”

“Vậy ta đây cũng bêu xấu rồi”

Chỉ trong chốc lát, trên bàn ngọc chất đầy pháp khí dị bảo đủ sắc màu, không chỉ thực dụng quý trọng mà còn tinh xảo đẹp mắt.

Hoa Vi Tông độc bá Thiên Tây Châu, nhìn thì tưởng như phong quang vô hạn, nhưng Thiên Tây Châu là châu có linh khí mỏng nhất, diện tích nhỏ nhất trong bốn châu.

Ba châu khác có những tông môn đứng đầu như Thanh Nhai Thư Viện, Hồng Diệp Tự, Tiên Âm Môn, Tử Vân Quan, Đại Diễn Tông, lại có tu chân thế gia rễ sâu tán rộng như Triệu, Lưu, Vệ, Phong.

Bất luận là đến phiên ai đứng ra tổ chức Đăng Văn nhã hội thì đều phải đối diện với một số ‘khảo nghiệm’.

Trước khi đại hội bắt đầu, những người trẻ tuổi nhìn thì như đang tụ tập chơi đùa nhưng đều âm thầm tranh cao thấp, vừa tranh tài lực vừa tranh bản lĩnh.

Bên cạnh Trần Hồng Chúc là bảy tám vị đệ tử của Hoa Vi Tông, đều là thân truyền của các trưởng lão, phong chủ, lúc này cũng lấy ra bảo vật của mình.

Ngoài mặt thì có vẻ là hào khí ngút trời, có người truyền âm hỏi Trần Hồng Chúc:

“Đại tiểu thư, vạn nhất thua có thể tìm đại sư huynh thanh toán không?”

Trần Hồng Chúc tức đến mức mắng to trong truyền âm:

“Thua còn có mặt mũi đòi thanh toán? Chuyện liên quan đến vinh nhục của môn phái, thua thì đi diện bích Đoạn Sơn Nhai cho ta!”

Chủ nhà nào có thể thua.

Đây là cơ hội để các nữ tu trẻ tuổi thể hiện, cho dù chơi đùa có chút quá phận, chỉ cần nói một câu ‘tiểu cô nương không hiểu chuyện, không biết nặng nhẹ’ là xong, sẽ không tổn thương thể diện, hoà khí, ảnh hưởng đại cục.

Viên Thanh Thạch không tới, tựa như Viện Giám của Thanh Nhai Thư viện Tử Dạ Văn Thù, và các đại đệ tử hàng đầu của các môn phái cũng đều không xuất hiện. Chỉ ngồi trong đình giữa hồ vừa uống trà luận đạo vừa cách nửa cái hồ theo dõi bọn họ từ xa.

Thanh Nhai Lục Hiền không đến, vì mất hết mặt mũi lúc ở cửa Tống Viện, còn chưa tìm về được, sợ bị người ta cười chê.

“Hiện giờ đồ đánh cược đã có, không biết so thế nào?”

Trần Hồng Chúc đáp:

“Tuỳ các ngươi!”

Phong Tử Y cười nói:

“Đăng Văn nhã hội đã tỷ thí cầm kì thư hoạ, cho nên chúng ta sẽ không so những cái đó nữa. Nếu so vẽ phù, đều không đấu nổi các sư huynh sư muội của Thư Viện, so luyện đan luận diễn thì không so được với Tử Vân Quan, so ngự linh thú, các ngươi cũng không so được với Đại Diễn Tông của ta… Các phái đều có sở trưởng riêng, so những cái này không công bằng, vậy so cái nào mà mọi người đều biết đi, ai cũng đừng hòng chiếm hời”

Mọi người sôi nổi nói đúng.

Trần Hồng Chúc:

“Vậy so cái cơ bản nhất, công pháp, chúng ta ai cũng từng học qua!”

Phong Tử Y quay đầu nhìn về phía hồ.

Ánh hoàng hôn rọi khắp bầu trời, Dao Quang Hồ lấp lánh ánh vàng, chập chùng sóng biếc. Có mấy khóm lá sen mọc bên đình giữa hồ, rung rinh trong gió, duyên dáng yêu kiều.

Nàng nói:

“Chi bằng mỗi phái chúng ta cử ra một ngươi, so khinh thân thuật, ai bẻ được chiếc lá sen bên đình giữa hồ trước thì người ấy thắng, những món đồ này, tuỳ ý hắn mang đi. Đương nhiên, không được dùng bất kì pháp khí nào để tăng tốc”

Hết chương 46.
Bình Luận (0)
Comment