Trần Hồng Chúc thầm nghĩ, cái này rõ ràng là Đại Diễn Tông các ngươi chiếm hời, ai mà không biết lúc các ngươi mới học ngự thú, trước tiên phải học làm thế nào trốn chạy khỏi sự truy đuổi của linh thú, ai nấy đến phải luyện khinh thân thuật cho tốt.
Nhưng chủ nhà phải thể hiện phong độ, nàng nhìn về hướng bên cạnh đáp:
“Có thể”
Đệ tử hôm nay theo tới, là do nàng chọn những người có sở trường ở các lĩnh vực khác nhau, trong đó có đệ tử truyền thừa của một vị phong chủ am hiểu khoái kiếm, thân pháp nhanh nhẹn.
Đồng môn mỗi phái không cần thương lượng, biết rõ căn cơ của nhau, trong nháy mắt đã quyết định ra người tham gia.
Bọn họ bước ra khỏi thuỷ đình, âm thầm vận khí lực, đi tới cành liễu rủ ven hồ.
---------
Tống Tiềm Cơ chậm rãi đi tới, hắn cách hồ nước rất gần, vạt áo đã ướt, thỉnh thoảng dừng bước nhặt lên mấy viên đá, ngồi xổm xuống sờ bùn, nhắm mắt cảm thụ, sau liền đứng dậy đi tiếp.
Thần sắc hắn chuyên chú, mặc kệ ven hồ mọi ngươi lui tới tấp nập, phảng phất như chỉ có một mình hắn cùng với mặt hồ này.
Mạnh Hà Trạch thì không kịp nhìn, đầu váng mắt hoa.
Có người ôm tam vĩ miêu đáng yêu với bộ lông xù trắng tinh như tuyết đi dạo, hắn nghĩ trên đời này vậy mà có linh thú ngoan ngoãn thân thiện với con người như vậy, không biết là chủng loại gì. Bản thân hắn lúc làm công thật sự đã cho linh thú ăn, sao toàn rặt một vẻ hung thần ác sát, lúc nào cũng muốn cắn người vậy.
Có người thì khoe khoang pháp khí với người đi cùng, rực rỡ sắc màu. Hắn kiêu ngạo mà nghĩ, đều không đẹp bằng hồng ngọc phật châu của hắn.
Có người lại trao đổi đan dược, dược hương phiêu tán trong gió. Hắn thầm tiếc nuối, bản thân mình chẳng có gì đổi được.
Có người lại đang ngâm thơ, thanh âm không lớn nhưng lại có lực va chạm mạnh, chấn động đến mức màng nhĩ đau nhức. Hắn khó chịu mà nghĩ, người này chắc là đồng đảng của Thanh Nhai Lục hiền, không, là đồng môn mới đúng.
Có người lại cầm bút vẽ phù phác hoạ trong lăng không, đầu bút lướt qua, trong không trung liền hiện lên ánh sáng nhàn nhạt. Hắn lo lắng thầm nghĩ, bọn họ chắc là phù tu, nhìn qua có vẻ khá lợi hại. Tống sư huynh cũng báo danh thi hoạ, sao chưa từng thấy hắn đề bút luyện qua?
Tin tức Thư Thánh đến không chỉ lan truyền trong Hoa Vi Tông mà hơn nửa phù tu trong tu chân giới đều tụ lại ở Hoa Vi Thành.
Tống Tiềm Cơ lúc trước đến hắc điếm, một tấm Dưỡng khí phù có thể đổi lấy hai trăm linh thạch, nhưng mới mấy ngày ngắn ngủi, Dưỡng khí phù, Tụ khí phù cùng những tấm phù chú cơ bản nhất đều đã bắt đầu hạ giá.
Giá của giấy, bút, chu sa dùng để viết phù lại tăng vọt, các phù sư khắp nơi đấu pháp, tạo ra kỳ quan mậu dịch đầu tiên của tu chân giới, người ta xưng là ‘Giấy quý Hoa Vi’.
Mạnh Hà Trạch đi men hồ, một đường sáng kì dị lộ ra, phảng phất như một cuộn giấy dài đang từ từ mở ra trước mắt.
Trong lòng hắn không rõ tư vị, bản thân hắn và bọn họ rõ ràng sống cùng một thế giới, tuổi tác tương đương, cùng leo tiên đồ, nhưng tại sao tài nguyên tu luyện lại khác biệt đến nghiêng trời lệch đất đến như vậy.
Hắn lại càng bội phục Tống Tiềm Cơ, vậy mà tựa như không thấy những cảnh tượng mới mẻ kì quái này.
Không nghĩ tới, người khác nhìn bọn họ cũng thấy kì quái.
Hai ngoại môn đệ tử, đi một đoạn rồi lại dừng, người đi đằng sau hơi há mồm, cứ như dân quê mới vào thành. Người đi đằng trước lại như đang tìm đồ, tìm kiếm vô cùng nghiêm túc.
Mạnh Hà Trạch mặc niệm ‘Ngưng thần tịnh khí, động tâm nhẫn tính’. Ánh mắt hắn chuyển hướng về phía Tống Tiềm Cơ đang ngồi xổm đằng trước, nói:
“Tống sư huynh, huynh đang làm gì vậy?”
“Tìm xem bùn chỗ nào là tốt nhất”
“Bùn còn phân biệt tốt xấu?”. Mạnh Hà Trạch ngạc nhiên:
“Đều trong cùng một hồ, đều là bùn mà!”
“Đương nhiên phải phân biệt chứ, bùn thích hợp nhất mới dưỡng ra hoa sen đẹp nhất, ngó sen ngọt nhất”. Tống Tiềm Cơ nói.
Mạnh Hà Trạch:
“Đệ đi học nấu canh củ sen”
“Canh sen về sau lại nói”. Tống Tiềm Cơ đứng dậy:
“Mặt hồ này linh khí sung túc, rất thích hợp trồng củ sen, theo cảm nhận của ta, nơi này nước càng sâu dưỡng chất càng phong phú”.
Hắn vươn tay ra chỉ:
“Ngươi xem đình giữa hồ kia, mấy rễ sen dính bùn kia, chắc chắn là tốt nhất”
Mạnh Hà Trạch vội đáp:
“Không nhọc sư huynh động thủ, đệ thay sư huynh đi lấy!”
Lời vừa dứt, hắn đã nhảy lên hướng về phía mặt hồ.
Khinh thân thuật, liễm tức thuật của Mạnh Hà Trạch đều do Tống Tiềm Cơ lúc ở Đoạn Sơn Nhai truyền thụ cho, hắn từng dựa vào hai bản lĩnh này mà ở ngoại môn đánh liên tục cũng không gặp địch thủ.
Sau lại luyện tập càng thành thạo hơn. Chỉ luận về tốc độ, Trúc Cơ kỳ cũng khó vượt qua hắn.
Mà lúc phắn phát động thì cơ hồ cùng lúc, bảy tám bóng hình dưới cây liễu rủ như một mũi tên rời cung cùng lao về hướng đình giữa hồ.
Mà sau đó có ba bốn người, như diều hâu xuyên thủng trời xanh, xuất phát sau mà lại đến trước, theo sát Mạnh Hà Trạch.
Trong phút chốc, mặt hồ trở nên hỗn loạn, ngươi chạy ta đuổi, kình khí va chạm, sóng nước cuồn cuộn.
Tống Tiềm Cơ sửng sốt.
Không phải chứ, đào tí bùn mà cùng phải động thủ đi cướp?
Trồng sen thôi mà, sao cạnh tranh khốc liệt thế?
Mạnh Hà Trạch chân không chạm nước, phi thân mà đi, chợt thấy phía sau có tiếng gió sắc bén, không quay đầu lại cũng biết có người đang đến gần.
Hắn không biết những người kia đến làm gì, nhưng đình giữa hồ đã gần trong gang tấc, không bằng nhanh chóng lấy bùn rồi trả lại mặt hồ này cho bọn họ lăn lộn.
Hắn đang kề cận đột phá, khí thế đang tịnh, vội đề khí chạy về phía trước, cánh tay vươn xuống nước, như kìm sắt mà nắm chặt rễ sen, mạnh mẽ phát lực.
Nhổ củ cải là nhổ bùn theo, nhổ sen cũng thế.
Mạnh Hà Trạch tránh qua một bên, bùn bay tung toé về phía đám người đằng sau.
Ven hồ lại bùng lên một trận trầm trồ khen ngợi.
Mạnh Hà Trạch không rõ nguyên do, quây đầu cười cười.
Tống Tiềm Cơ chợt thốt lên:
“Cẩn thận!”