Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 48 - Chương 48. Xuân Phong Đưa Tiễn (1)

Chương 48. Xuân Phong Đưa Tiễn (1)
Chương 48. Xuân Phong Đưa Tiễn (1)

Mạnh Hà Trạch cầm trên tay cành sen đang định quay về, nghe thấy Tống Tiềm Cơ nói liền liếc mắt nhìn qua, chợt thấy một cánh tay vươn ra, như thanh lợi kiếm đâm thẳng vào lòng bàn tay hắn.

Bốn phương tám hướng bóng người hỗn loạn, đấu đá lung tung, vậy nhưng đều hướng về lá sen trong tay hắn.

Mạnh Hà Trạch trong lòng kinh ngạc, cành sen trong hồ nhiều cả mảng, bùn đất dưới rễ không thiếu, sao bọn họ cứ muốn cướp cái của ta như vậy?

Lại nghĩ đến trò cười ‘Ngoại môn đệ tử mà cũng đến hồ du ngoạn’ khi nãy của đám người này, hắn cho rằng đối phương đang thật sự muốn đối nghịch hắn, coi hắn làm trò đùa, hắn liền nổi giận mà vận dụng linh khí toàn thân, thân hình trở nên nhanh hơn, chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh.

Sóng hồ trào dâng, cành sen trong hồ như gặp cuồng phong gió dữ mà bị đổ gãy.

Mọi ngươi chỉ cảm thấy trước mắt nổi lên một trận gió mạnh. Ngoại môn đệ tử cướp được cành sen kia đã xuất hiện ở nơi khác, những người vây chắn xung quanh hắn không kịp thu thế nên có hai ba người đâm sầm vào nhau, ầm một tiếng rơi xuống hồ.

Lúc ra khỏi nước cả người đã dính đầy bùn đất.

Bọn họ xuất thân danh môn, cho dù tranh đoạt cũng chỉ một thân dính máu, nào đã từng cả thân đầy bùn như vậy?

Lại nghe thấy những nữ tu bên hồ khen ngợi thiếu niên kia, đang lúc kinh giận, có vài người còn quên mất quy tắc thi đấu, đồng loạt lấy ra pháp khí, tấn công thiếu niên kia.

Mạnh Hà Trạch biết tu vi mình còn thấp nên không chính diện giao chiến, chỉ dựa vào việc né tránh để khiến cho đám người kia đâm vào nhau. Nhưng khí thế hung hãn của pháp khí ập đến, ngón chân hắn chạm vào mép lá sen, thân hình lại nhảy lên, muốn hướng lên trên đột phá vòng vây, nhảy về hướng đình giữa hồ.

Những tu sĩ ven hồ đang dắt linh thú đi dạo, đang viết chữ vẽ tranh, ngâm thơ đối chữ, trao đổi đan dược kia không biết từ khi nào động tác đều dừng lại, bị trận tranh đấu trên hồ làm phân tâm, đồng loạt nhìn chằm chằm về hướng giữa hồ.

Chỉ thấy thiếu niên kia động tác nhanh nhẹn, vô cùng xảo diệu, lấy một địch nhiều, lấy yếu thắng mạnh, bọn họ không khỏi cảm thán:

“Người này là ai vậy?”

“Hoa Vi Tông từ khi nào có khinh thân thuật lợi hại như vậy!”

Lại thấy thiếu niên kia mượn lực nhảy về phía mái đình, có nho sinh Thanh Nhai kêu lên:

“Không tốt! Tử Dạ sư huynh đang ở trong đình cùng người khác luận đạo!”

“Sư huynh sắp đột phá, cẩn thận kẻo bị đụng vào!”

Trong thuỷ đình, các thiếu nữ vô thức vì khinh thân thuật xinh đẹp của thiếu niên hái sen kia mà hoan hô, kêu xong mới thấy không thích hợp, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng.

Phong Tử Y hồi thần, lạnh giọng cười với Trần Hồng Chúc: “Ngươi muốn phái ngoại môn đệ tử xuất trận, trực tiếp để hắn tới là được, không cần thiết phải thể hiện uy phong như vậy. Làm sao, ra vẻ Hoa Vi Tông các ngươi chỉ cần chọn bừa một tiểu đệ tử, nửa đường xuất hiện cũng thắng được đám người chúng ta đúng không?”

Nàng vậy mà cho rằng Trần Hồng Chúc cố ý sắp xếp, trả thù mấy lời nói châm chọc ngoại môn Hoa Vi Tông của mình lúc trước.

Lúc Trần Hồng Chúc nhận ra Mạnh Hà Trạch, trong lòng cũng ngạc nhiên.

Ánh mắt đuổi theo Mạnh Hà Trạch, quả nhiên nhìn thấy Tống Tiềm Cơ đang đứng bên hồ, chắp tay đứng đối diện với ánh hoàng hôn.

Hoá ra hai ngoại môn đệ tử bị giễu cợt ban nãy là hai người bọn họ.

Chẳng lẽ Tống Tiềm Cơ không nuốt nổi cục tức này nên mới phái Mạnh Hà Trạch xuất thủ cướp sen?

Mạnh Hà Trạch chân còn chưa đặt lên mái đình, chợt thấy một cỗ lực mạnh mẽ truyền đến từ trong đình, tựa như một bức tường sắt đang lao thẳng tới, nhưng lần này thế đi của hắn gấp gáp nhất, tên đã rời cung khó mà thu lại.

Hắn đột nhiên đâm sầm vào bức tường sắt vô hình, như bị đấm một cú thật mạnh, trước mắt đột nhiên tối sầm, lồng ngực phập phồng, khó chịu đến khó nói nên lời. Hắn trợn to mắt cũng không nhìn thấy rõ, mở to miệng cũng không hô hấp nổi, như bạch hạc gãy cánh, vô pháp tự khống chế, thẳng tắp rơi xuống.

Dưới thân lại là đủ loại pháp khí ma đao ánh lên hung quang.

Trong lòng Mạnh Hà Trạch trầm xuống, đây là công pháp gì mà có thể vô hình đả thương người như vậy.

Ta còn chưa luyện được đến tu vi cao, còn chưa học được nhiều thủ đoạn lợi hại, chẳng nhẽ hôm nay phải tàn phế tại đây sao?

Đột nhiên, một đạo linh khí nhu hoà không biết từ đâu đến, như xuân phong nhẹ nhàng cuốn hắn đi, tránh xa góc đình.

Mạnh Hà Trạch bỗng chốc cảm thấy toàn thân được thả lòng, đầu óc minh mẫn trở lại, mở mắt nhìn người đến, kinh hỉ vô cùng.

Nào đâu ra xuân phong đưa tiễn, đỡ lấy hắn chỉ là một mảnh tay áo.

“Tống sư huynh!”

Tống Tiềm Cơ thấy hắn ban nãy còn mang vẻ mặt tuyệt vọng, nhưng thấy mình liền tinh thần phấn chấn, phảng phất như đã tiếp đất, an toàn thoát thân, đúng là không sợ chết.

Hắn vừa bực mình vừa buồn cười, gọi sư huynh khách khí, xa lạ biết bao, ngươi gọi ta một tiếng “cha” cho xong.

Mạnh Hà Trạch nếu không có gì bất ngờ vốn có thể tự mình phá vòng vây nhưng Tống Tiềm Cơ nghe thấy bên hồ kêu lên “trong đình có người” liền biết có nguy hiểm, lập tức xuất thủ.

Trong mắt mọi người, hắn tựa như biến mất trong không trung rồi lại từ trong không trung xuất hiện trở lại, bất luận thị lực tốt thế nào cũng đều không nhìn rõ thân hình của hắn.

Tống Tiềm Cơ vừa dùng tay áo bảo hộ Mạnh Hà Trạch, xuyên qua pháp khí khắp nơi vừa đáp:

“Có người đến cướp, ngươi ném đồ xuống rồi quay lại là xong, sao còn động thủ với người ta?”

Mạnh Hà Trạch nghe thấy hắn đang trách móc mình, nhưng trong mắt lại hiện lên ý cười, có vẻ không phải tức giận mình thật.

Lại nghĩ đến lúc ở đáy vực, Tống Tiềm Cơ không tiếc mệnh mà lao xuống cứu hắn, giống hệt như hôm nay, chưa bao giờ chê hắn phiền phức, trong lòng hắn cảm động không nói nên lời.

Tống Tiềm Cơ lại không dễ chịu. Những người này xuất thân hiển hách, pháp khí nắm giữ trong tay tự nhiên cũng là vật phi phàm, ứng đối không cẩn thận, hắn có lẽ không sao nhưng Mạnh Hà Trạch thì khó mà nguyên vẹn thoát thân.

May mà đời trước hắn thường xuyên phải chạy trốn, nên đã tự tạo ra công pháp ‘mượn lực đả lực, hậu phát chế nhân’.

Địch nhân nếu cậy người đông, đồng loạt xuất thủ, khó tránh dẫn động linh khí thiên địa hỗn loạn chồng chéo. Khung cảnh càng loạn, cơ hội của hắn càng lớn.

Tống Tiềm Cơ lôi kéo linh khí cuồng bạo, như xe chỉ luồn kim, khiến chiêu của người này đánh vào người kia. Công pháp này cần tính toán, dự đoán, còn cần phản ứng cực nhanh mới có thể lấy bốn lạng đẩy ngàn cân, đơn đả độc đấu thoát khỏi trùng vây.

Tống Tiềm Cơ tự biết tu vi hắn lúc này thấp kém, linh khí yếu ớt nên lại càng phải cẩn thận hơn nhưng hắn rất nhanh mà phát hiện ra rằng, hắn khống chế linh khí càng ngày càng thành thục hơn trước.

Phảng phất như linh khí thiên địa cũng có sinh mệnh, như cây cỏ trồng trong viện của hắn, đối với hắn lòng sinh thân cận, mặc hắn sử dụng.

Đây là hiệu dụng của việc thân mang ‘Bất Tử Tuyền’ hay là kết quả của việc tâm cảnh hắn biến hoá sau khi trọng sinh? Tống Tiềm Cơ không hiểu.

Mọi người chỉ thấy hắn một tay đỡ người một tay khác tay áo tung bay, phất một cái, nguy cơ trong phút chốc tiêu tan.

Lại thấy hắn chân không chạm nước, tư thái tiêu sái linh động, không kìm được mà khen hay.

Người trong đình nguyên bản cũng không muốn đả thương người, chỉ là bị khí thế của Mạnh Hà Trạch kích thích, uy áp hộ chủ tự phát huy, phản chấn trở lại. Sau khi kích phát, trong chớp mắt, đã thu liễm toàn bộ.

Hết chương 48.
Bình Luận (0)
Comment