Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 49 - Chương 49. Xuân Phong Đưa Tiễn (2)

Chương 49. Xuân Phong Đưa Tiễn (2)
Chương 49. Xuân Phong Đưa Tiễn (2)

Đình giữa hồ trở về vẻ an tĩnh lúc ban đầu, thậm chí còn vang lên ba bốn âm thanh chúc mừng.

Có người cười đáp:

“Tử Dạ đạo hữu tu vi lại tăng tiến, thật khiến ta hổ thẹn. Không biết khi nào thì bế quan đột phá?”

“Không vội”. Thanh niên mặc hắc y được chúc mừng nhưng chỉ nói hai chữ.

Trong đình mọi người ngồi uống trà, đa phần thần sắc đều hiện vẻ lười biếng, hắn ngồi ở giữa, sống lưng lại thẳng tắp, ánh mắt trấn định nghiêm túc, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể rút đao ra.

Ngũ quan hắn thâm thuý, làn da tái nhợt đến dị thường. Người thường liếc nhìn hắn chỉ thấy cả người phát lạnh, không kìm được mà nghi ngờ có phải hắn từ nhỏ đã sống trong động băng không.

Giờ phút này, ánh mắt hắn chuyển động, nhìn về phía bóng lưng đang dần xa của người kia sau khi cứu người trên hồ, hỏi:

“Người kia là ai?”

“Là hai ngoại môn đệ tử của phái ta mà thôi. Bọn họ không có ý định va chạm, mong đạo hữu đừng trách tội”. Viên Thanh Thạch lên tiếng:

“Các sư muội chơi đùa, ta không tiện nhúng tay”

Tử Dạ Văn Thù không đáp lời, nhàn nhạt thu hồi ánh mắt.

Viên Thanh Thạch cảm thấy bất lực. Đám thư sinh Thanh Nhai thư viện bình thường phải trải qua những tháng ngày như thế nào vậy?

Sống chung với một vị mất hết thất tình lục dục, còn phải chịu sự quản thúc của hắn, chắc là rất cực khổ.

Trong thuỷ đình, mọi người nhìn về phía mặt hồ, trong lòng ngũ vị tạp trần, ngưỡng mộ Hoa Vi Tông có đệ tử uy phong như vậy, lại phiền não người mình phái ra không biết cố gắng.

Phong Tử Y cười lạnh:

“Một người không đủ, còn sắp xếp hai ngươi, người sau càng bản lĩnh hơn người trước, Trần đại tiểu thư nhọc lòng rồi!”

Trong cơn tức giận, nàng cũng quên mất chính bản thân mình là người đề xuất thi đấu khinh thân thuật trước,

Trần Hồng Chúc nếu có thể bình tĩnh giải thích rõ ràng, nhất định sẽ không gây ra thị phi sau đó. Nhưng nàng xưa nay ngang ngược kiêu ngạo, hận nhất bị người khác đổ oan, càng không thích nói lý với người ngoài, cực không kiên nhẫn mà đáp lời:

“Không phải ta! Là do ban nãy ngươi mạo phạm hắn nên hắn mới tức giận. Nếu ngươi không tin, tự đi mà hỏi hắn!”

Phong Tử Y đột nhiên đứng dậy:

“Được, ta đến hỏi”

Một dải lụa tím từ trong tay áo nàng bay ra, tựa như cầu vồng tung bay trên bầu trời, theo đó là nụ cười của thiếu nữ:

“Hai vị đạo hữu bên kia, nếu đã đến rồi sao không tới đây trò chuyện!”

“Ngươi làm gì!”. Trần Hồng Chúc không ngờ rằng nàng đang ở Hoa Vi Tông mà dám nói xuất thủ liền xuất thủ ngay, roi dài vung ra, như hoả long đuổi theo.

Tống Tiềm Cơ thấy một đạo ánh sáng tím rực diễm lệ, nghênh diện quét đến. Hắn nhận ra pháp khí này, vốn muốn né tránh nhưng nghĩ đến Phong Tử Y lúc này còn chưa phải cường giả Nguyên Anh, chỉ là một tiểu cô nương còn chưa kết đan.

Một tay hắn đỡ Mạnh Hà Trạch, nhảy lên dải lụa, mũi chân đạp lên, mượn dải ‘hồng kiều’ này để nhảy từ trong hồ lên bờ.

Trần Hồng Chúc sợ ngộ thương nên vội vàng thu roi. Phong Tử Y vốn muốn trói hai người lại nhưng thấy pháp khí yêu quý của mình bị đạp dưới chân, sắc mặt chợt thay đổi, vội vàng thu tay.

Hai người đã vững vàng rơi xuống thuỷ đình.

Mười mấy người trên hồ đánh ra trận thật, cả thân toàn bùn truy kích theo hai người. Bọn họ sau khi lao vào thuỷ đình nhỏ hẹp, thủ đoạn trong tay liền không thi triển nổi, lại nhìn thấy các nữ tu xinh đẹp thần sắc khác nhau nhìn mình, trên đầu như bị dội một chậu nước lạnh, lúc này mới nghĩ đến ước định không được dùng pháp khí trước đó.

Bọn họ đồng loạt thu tay nhưng lại không nuốt nổi cục tức này, sắc mặt xanh xanh trắng trắng.

Phong Tử Y đánh giá hai người, vị xuất trận đầu tiên với khí khái anh hùng kia lúc này sắc mặt phẫn nộ, tựa như một con ác thú bị chọc giận. Vị đến sau cao gầy tuấn mĩ, sắc mặt lại trầm tĩnh, phong thái lãnh đạm.

Nàng thầm nghĩ, ai biết bọn họ có phải thân truyền đệ tử của Hoa Vi Tông không, cố ý mặc áo bào của ngoại môn đệ tử thì sao.

“Trần đại tiểu thư, không giới thiệu cho bọn ta chút sao? Xin được thỉnh giáo cao danh quý tính của hai vị đây”

Trần Hồng Chúc nhìn tứ phía, hơi cau mày.

Thanh Nhai Lục Hiền đều xuất thân đại gia tộc, nơi này có không ít người có quan hệ họ hàng với bọn hắn. Nếu nói ra cái tên Tống Tiềm Cơ, sợ rằng sự việc ngày hôm nay càng khó có thể bỏ qua.

Nàng lạnh giọng đáp:

“Là hai ngoại môn đệ tử mà thôi, quý danh ra sao cũng không quan trọng, ai có thể nhớ rõ được chứ!”

“Nói cũng đúng”. Phong Tử Y nhẹ cười:

“Ngoại môn đệ tử như bọn họ, ở Đại Diễm Tông bọn ta, chỉ có thể đi hốt phân cho linh thú thôi!”

Đồng môn sau lưng nàng cùng cười vang, nàng ngược lại quay đầu lại mắng:

“Các ngươi còn cười được à? Các ngươi còn không bằng đám đi hốt phân đâu!”

Tống Tiềm Cơ cũng đang cười.

Đám hậu đại của các đại gia tộc như các ngươi, về sau mà gặp phải Vệ Chân Ngọc đang phất lên thì chỉ có bị vả mặt thôi.

Quy luật của thế giới này mạnh hơn cả đạo pháp thiên địa, đáng tiếc các ngươi không hiểu.

Trần Hồng Chúc cảnh cáo:

“Đệ tử Hoa Vi Tông ta ra sao, tông môn ta tự quản giáo, không đến phiên người ngoài nhúng tay!”

Phong Tử Y cười đáp:

“Đấy là đương nhiên, ta nào dám làm thay. Nhưng mới rồi chúng ta đã đánh cuộc, làm gì có đạo lý bỏ dở giữa chừng?”

Nàng chỉ chỉ dị bảo đầy trên bàn, nói:

“Muốn mọi người tự mình thu về những thứ này, cứ như vậy mà tan cuộc, không khỏi quá mất hứng đi”

Trần Hồng Chúc đáp:

“Cái này có gì khó. Hoa Vi Tông ta làm chủ, đương nhiên phải khiến chư vị tận hứng, chúng ta có thể tỉ thí trận nữa, so cái gì, do các ngươi quyết định!’

Đệ tử Hoa Vi Tông sau lưng nàng đồng loạt đáp lời.

Mặc dù bọn họ mang tâm tình phức tạp với hai người Tống, Mạnh nhưng dù sao mới nãy Hoa Vi Tông cũng nổi bật nhất, khiến chư phái kinh sợ, trong nhất thời liền khí thế trào dâng.

Tống Tiềm Cơ an ủi Mạnh Hà Trạch:

“Ngươi xem, người ta vốn tỉ thí ở đây chứ không phải cố ý làm khó ngươi, đừng tức giận nữa, quay về thôi”

“Đợi đã”. Phong Tử Y ngắt lời:

“Đã nói phải so khinh thân thuật, vậy cứ tiếp tục chọn khinh thân thuật đi, lần này so với ta”

Trần Hồng Chúc hỏi:

“Ngươi tự mình xuất trận?”

“Không, ta ngồi ở đây, động cũng không động”. Phong Tử Y nhìn về phía Tống Tiềm Cơ và Mạnh Hà Trạch:

“Hai người các ngươi chọn một người ra, nếu có thể vượt qua những đồng môn này của ta, nội trong thời gian ba hơi thở đi đến trước mặt ta, đồ ở nơi này tuỳ các ngươi mang đi. Cuộc sống của ngoại môn đệ tử không dễ dàng, có bảo vật phòng thân nhiều như vậy, về sau so đấu với người khác không biết dễ dàng hơn bao lần đâu”

Hết chương 49.
Bình Luận (0)
Comment