Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 50 - Chương 50. Xuân Phong Đưa Tiễn (3)

Chương 50. Xuân Phong Đưa Tiễn (3)
Chương 50. Xuân Phong Đưa Tiễn (3)

Mạnh Hà Trạch nhìn về phía bàn để đầy pháp bảo, ánh mắt toát ra một tia nóng bỏng. Hồng ngọc Phật châu tạm thời không thể lộ diện, ban nãy nếu không phải vì đám người kia cậy có uy lực của pháp khí, bằng không bản thân đã có thể an toàn lui thân rồi, tuyệt không thể bị bức đến nóc đình, gặp phải hiểm cảnh như vậy.

Nhưng Tống Tiềm Cơ không nói gì, hắn chỉ lạnh mặt, không đáp lời không động đậy.

Phong Tử Y lại cười đáp:

“Các ngươi sợ gì? Ban nãy ở trên hồ cũng dám động thủ, lần này không ai được phép dùng pháp khí, không tính là bắt nạt các ngươi đâu nhỉ!”

Mọi người đều kinh ngạc, Phong Tử Y ngồi giữa thuỷ đình, hai người kia ở cửa, khoảng cách chỉ khoảng hai mươi trượng.

Dựa vào khinh thân thuật cực nhanh của hai người, quy tắc không phải quá đơn giản rồi sao, vậy không phải để bọn họ chiếm hời ư?

Có người muốn kháng nghị lại bị đồng môn ngăn lại, truyền âm nhắc nhở: “Yêu cầu này có huyền cơ, lừa bọn chúng mắc câu đấy!”

Tống Tiềm Cơ chỉ nghĩ ngươi có bệnh à, ta cần một đống pháp khí mà làm gì, cũng chẳng phải một xe hạt giống.

Bỗng nhiên ánh mắt hắn chợt ngưng, cười rộ lên:

“Nếu ta muốn chọn lấy một thứ đồ trên người ngươi thì sao?”

Phong Tử Y hơi giật mình, nhìn dải lụa óng ánh sắc tím trong tay mình, nàng vỗ bàn kiêu ngạo đáp:

“Chỉ cần ngươi có bản lĩnh, cứ việc lấy!”

Nàng âm thầm truyền âm phân phó đồng môn, lại không bảo rằng không cho phép bọn họ động thủ với hắn, hắn chỉ cần vừa động liền lập tức bị đánh cho một trận.

Giờ ngươi tự đáp ứng, đương nhiên phải tự chịu hậu quả, chỉ cần không đánh quá tàn nhẫn, Trần Hồng Chúc và Hoa Vi Tông cũng chẳng thể trách ta.

“Được”. Tống Tiềm Cơ gật đầu.

Trần Hồng Chúc truyền âm nói:

“Cẩn thận có…”

Chữ “bẫy” còn chưa kịp thốt, Tống Tiềm Cơ đã động.

Hắn bước về phía trước, ban đầu tốc độ không hề nhanh.

Gần như đồng thời, trong thuỷ đình xông ra mười mấy bóng người.

Bọn họ quả thực không sử dụng pháp khí, nhưng lại có người nắm tay lại, có người xuất chưởng, công kích nhanh mà không loạn, trận hình kín không có kẽ hở, chính là phương pháp thuần phục linh thú hung ác của Đại Diễm Tông.

“Tống sư huynh!”. Mạnh Hà Trạch kinh giận, muốn xông lên trước.

Tống Tiềm Cơ quay đầu liếc nhìn hắn, ánh mắt nghiêm khắc, không tiếng động mà ngăn lại.

Hai tay áo của Tống Tiềm Cơ tung bay, xông qua trận tựa như nghịch hoa thổi liễu.

Những nắm đấm đấm không trúng hắn mà lại bị đẩy sang người khác, sư huynh va vào sư đệ, tiếng la hét không ngừng, người ngã ngựa đổ.

“Người này dùng yêu pháp gì vậy?”

Đám người Đại Diễm Tông hoảng hốt.

Tống Tiềm Cơ vẫn tiến về phía trước.

Bước đi của hắn không chỉ trầm ổn mà trong hành động của hắn còn có khí chất mạnh mẽ bất khả chiến bại.

Đám người Đại Diễm Tông thấy hắn từng bước đến gần, lòng thầm hô không tốt, vội vàng lùi về sau, ý định bảo hộ Phong Tử Y.

Đột nhiên Tống Tiềm Cơ tăng tốc, hoá thành một đạo hư ảnh.

Nếu nói thân hình Mạnh Hà Trạch nhanh như gió thì hắn lại tựa như một làn sương mờ tiêu tan theo gió.

Phong Tử Y chỉ thấy trước mắt loá lên, sương khói bay tới, người kia đã gần trong gang tấc.

Nàng kinh hãi, vô thức mà rút dải Tử Lăng ra phòng thân. Nàng ngước mắt lên đối diện với ánh mắt của người kia, không biết trong lòng vì sao chấn động, tựa như đối diện với một vị đại năng như phụ thân, sư phụ nàng, thần thức bị trấn áp, không dám trốn, càng không trốn được.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn giơ tay lên cao, giống như muốn tát mình một cái.

Sao hắn dám?!

Người trong thuỷ đình kinh sợ đến quên cả hô hấp, Trần Hồng Chúc xông lên cản, nhưng vẫn chậm một bước.

Phong Tử Y phẫn nộ vô cùng, trước mắt đen sầm, trời đất quay cuồng.

Hôm nay chịu nhục nhã như vậy trước mặt mọi người, cho dù về sau chém rớt bàn tay người này, thiên đao vạn quả cũng đâu còn tác dụng gì?

Hai mắt nàng nhắm lại, hai hàng lệ không khống chế được mà tuôn rơi.

Có nữ tu không đành lòng nhìn, đồng dạng nhắm mắt.

Giữa tiếng kinh hô, tiếng hét phẫn nộ và tiếng gào thê thảm, Tống Tiềm Cơ hạ tay xuống!

Hạ xuống rất nhẹ.

Phong Tử Y mở mắt, kinh ngạc khi thấy mình không hề hấn gì, bàng hoàng sờ lên mặt.

Người kia đã lui xuống.

Nếu nói bọn họ có tiếp xúc gì, vậy chỉ là tay áo phất qua trước mặt nàng, để lại hương thơm hoa tử đằng nhàn nhạt.

“Đây là chủng loại hoa gì vậy, trồng như thế nào mà lại nồng đậm sinh cơ, nở đẹp đến thế?”

Trong tay Tống Tiềm Cơ là một đoá hoa quỳnh ngọc, hắn nương vào ánh sáng của bảo vật trên bàn mà cẩn thận đánh giá.

Chỉ thấy đoá hoa kia trắng tinh trong sáng, từng cánh như tuyết, rõ ràng không phải linh thảo, nhưng lại có linh tính, khiến hắn không nhịn được mà ngạc nhiên.

Mọi người hoàn hồn, lập tức ùa lên, đem Phong Tử y vây vào chính giữa.

Bọn họ còn đang kinh ngạc, lỗ tai như ù đi, không nghe rõ người kia đang nói gì, chỉ thấy hắn cầm hoa mỉm cười.

Giọt lệ trên mặt Phong Tử Y còn chưa khô, kịch liệt thở dốc, hai má phiếm hồng, không biết là do xấu hổ hay tức giận.

Thân phận nàng tôn quý, không bằng hung danh của Trần Hồng Chúc ở bên ngoài, bởi người nhà và môn phái đều thay nàng che chắn.

Trần Hồng Chúc độc lai độc vãng, mà nàng lại tuỳ tùng như mây, hơi không hài lòng liền quở mắng trách phạt.

Sư huynh đệ bên người cũng không dám động vào một đầu ngón tay nàng, nay lại bị một ngoại môn đệ tử tuổi đời nho nhỏ lấy đi đoá hoa tươi cài bên tóc mai.

“Ngươi làm càn!”. Phong Tử Y quát.

“Đã nói trước rồi mà, ta chỉ cần cái này”. Tống Tiềm Cơ cười cười.

Một trận náo động.

Người này điên rồi sao?

Trên thế giới này thật sự có người bảo vật để đầy ra đấy không thèm mà chỉ cần một đoá hoa?

Trần Hồng Chúc nói với Tống Tiềm Cơ:

“Đã đáp ứng rồi thì đương nhiên là của ngươi”

Nàng sợ Phong Tử Y tức giận mà đả thương người, cố ý khen ngợi:

“Phong tiên tử là tiểu thư chính thất Phong Gia quận Lam Sơn, là nữ tử của Đại trưởng lão Đại Diễm Tông, mẫu thân đường đường là hộ pháp của Tiên Âm Môn. Nhân vật như vậy lời nói đáng giá ngàn vàng, tuyệt không phải hạng người lật lọng. Hai người các ngươi, lấy hoa rồi thì nhanh đi mau”

“Ngươi đợi đã”. Phong Tử Y hô lên một tiếng nhưng lại không biết nên nói gì tiếp.

Hết chương 50.
Bình Luận (0)
Comment