Dao Quang Hồ như mặt gương lưu ly khảm vào dãy núi, khi hoàng hôn buông xuống, mặt hồ óng ánh vàng, núi non bao quanh càng hiện lên vẻ ảm đạm.
Nơi lưng chừng núi về phía đông hồ, trong đình hóng gió lại đang thắp đèn.
Trên bàn đá trong đình, đặt gần trăm hộp khác nhau, sắc màu rực rỡ. Trên giá bút có hơn hai mươi loại hoạ bút to nhỏ, chất liệu khác nhau.
Có người đang múa bút vẽ tranh.
Triệu Tề Hằng đứng còn người kia ngồi.
Người vẽ tranh trạc tuổi đôi mươi, thân mặc áo gấm trắng mềm mại, không chút tì vết. Hắn không buộc tóc, tóc đen dài xoã tung trên bạch y, tựa như vết mực đậm rơi trên lưng.
Triệu Tế Hằng cho dù khí thế ương ngạnh đến mấy, bình thường gặp người này cũng phải quy củ gọi một tiếng ‘Đường ca’.
Đăng Văn nhã hội sắp đến, vô số hậu bối đồng tộc Triệu gia đều vào ở trong Hoa Vi Tông, Triệu Tế Hằng trải qua cuộc sống vô cùng náo nhiệt, câu lan dưới chân núi cũng ít khi đi.
(“Câu lan” là nơi ăn chơi giải trí thời xưa, tựa như hí viện)
Triệu Tế Hằng nhìn về phía mặt hồ dưới núi, mơ hồ thấy một đám người cũng đang cầm bút, lăng không hoạ phù viết chữ, dường như đang khen ngợi khích lệ nhau.
Hắn khó chịu nói:
“Mộc đường ca nếu xuất thủ, nhất định đè ép bọn chúng”
Thanh niên đang hoạ tranh đáp:
“Ta đã xuất thủ rồi”
“Nhưng mà huynh rõ ràng đang vẽ người mà”. Triệu Tế Hằng buồn bực nói:
“Huynh sắp vẽ hết nữ tu trong thuỷ đình rồi! Bọn họ đúng là lớn lên đẹp mắt, nhưng Thư Thánh sắp đến, là thời điểm quan trọng….”
Sao lại có thời gian rảnh rỗi như vậy?
Hắn còn nửa câu chưa nói hết, nhưng hắn không dám bất kính với Triệu Mộc.
Đối phương mấy ngày gần đây đều khổ luyện vẽ chân dung, một tấm phù cũng chưa từng vẽ, quả thực quá kì quái.
“Những người kia vì sao hoạ phù?”. Triệu Mộc hỏi.
“Đương nhiên là vì muốn thể hiện trước mặt Thư Thánh, để lại ấn tượng tốt. Trong thời gian đại hội, Thư Thánh nhất định đều biết hết chúng ta làm gì”
“Không tệ. Từ khi chúng ta vào Hoa Vi Tông cuộc thi đã bắt đầu rồi”. Triệu Mộc đổi lấy một cây bút thanh mảnh khác:
“Đệ nghĩ Thư Thánh muốn thu nhận đồ đệ như thế nào?”
Triệu Tế Hằng không chút nghĩ ngợi mà đáp:
“Đọc sách, tri lễ, giỏi thư pháp, am hiểu phù chú, giống như ngài ấy”
Triệu Mộc lắc đầu:
“Đợi ta vẽ xong lại nói với đệ”
Một nho sinh thủ lễ, cần mẫn hiếu học, đọc sách hơn vạn cuốn. Chữ viết đẹp đẽ, nét chữ khiến gió mưa cũng phải kinh động. Ăn nói nghiêm cẩn, đóng ngậm miệng đều là đạo lý của bậc thánh nhân tiên hiền.
Có rất nhiều con cháu thế gia một khi đã triển lộ thiên phú về phù đạo, gia tộc liền ấn theo những yêu cầu này để bồi dưỡng từ nhỏ, hy vọng lọt vào mắt xanh của Thư Thánh, cầu có được cơ duyên tốt.
Triệu Tế Hằng không có tính nhẫn nại, đợi đến mức ngứa ngáy như bị ai cào trong lòng.
Hắn không còn quan tâm động tĩnh bên hồ nữa, chỉ nhìn chằm chằm tranh vẽ của Triệu Mộc, thỉnh thoảng giúp đỡ lấy bút lấy màu.
Mỗi khi đối phương vẽ xong một bức, hắn liền dùng linh khí thúc cho khô mực, cẩn thận cuộn lại.
Trong lòng Triệu Mộc khinh thường Triệu Tế Hằng, vốn lười giải thích nhưng thấy đối phương thái độ ân cần, tay chân nhanh nhẹn, lại nghĩ đến dù sao cũng rảnh rỗi, nói mấy lời với hắn cũng không sao:
“Những người kia sau khi đến Hoa Vi Tông, mỗi ngày đến viết chữ hoạ phù, ngâm thơ đọc sách trước mặt mọi người, liều mạng thể hiện kiến thức và bút lực, nhưng Thư Thánh là nhân vật như thế nào? Lão nhân gia người đã gặp qua biết bao loại người như vậy? Nếu ngài ấy muốn thu nhận đồ đệ như thế thì sớm đã thu nhận đủ mười xe rồi, đủ xếp một hàng dài từ Hoa Vi Tông đến Kình Thiên Thụ phía cuối đại lục… Chúng ta muốn nổi bật, thì phải không giống người khác”
“Đường ca nói đúng”. Triệu Tế Hằng mừng rỡ, càng tò mò hỏi:
“Nhưng khác như thế nào?”
Triệu Mộc thản nhiên nói:
“Không có ai vừa sinh ra đã là Thư Thánh, ngài ấy cũng từng là thiên tài có khí phách hăng hái, không phải là con mọt sách vùi đầu trong đống giấy lộn cũ kĩ. Sư phụ muốn thu nhận đồ đệ, là muốn thấy chính mình thời còn trẻ”
Triệu Tế Hằng giật mình:
“Nhưng ai biết được Thư Thánh lúc trẻ như thế nào?”
Nói đến đây, Triệu Mộc không khỏi đắc ý:
“Cái này phải xem ai có bản lĩnh hơn, tin tức của ai linh thông hơn! Thư Thánh khi trẻ ngao du tứ phương, người đời đặt tên hiệu ‘Đa tình tử’. Bởi lúc ở trên thuyền hoa, ngài ấy từng đề qua hai câu thơ ‘Từng vì say rượu mà quất ngựa truy phong, sợ vì đa tình mà phụ lòng người đẹp’, ngươi không biết sao?”
Triệu Tế Hằng kinh ngạc, đầu lắc như trống bỏi.
“Ngài ấy ban đầu nổi danh, không phải vì sơn thuỷ đồ, mà vì mĩ nhân đồ. Chỉ dựa vào đôi tay tuyệt kĩ này, bất luận nữ tử ngang ngược kiêu ngạo thế nào, gặp ngài ấy đều trở nên ôn nhu dịu dàng, thép tôi luyện cũng biến thành ngón tay mềm mại, ngươi cũng không biết đúng không?’
Não Triệu Tế Hằng sắp nứt ra rồi.
Loại dã sử này, cho dù là thật, Thư Viện cũng vì uy danh của Thư Thánh mà không dám công khai, ngược lại giữ kín.
“Đường ca lợi hại!”. Lúc này hắn nhìn đối phương mái tóc xoã tung, chân thì lê giày không cảm thấy lười nhác, lôi thôi lếch thếch nữa mà ngược lại lại có vài phần khí chất ngang tàng của danh sĩ phong lưu.
“Ta vẽ đẹp không?”. Triệu Mộc hỏi.
Triệu Tế Hằng lần này liều mạng gật đầu:
“Giống như đúc, đẹp không sao tả xiết! Hoạ công của huynh vốn đã lợi hại, mấy ngày nay lại khổ luyện vẽ chân dung…”
“Được rồi, thu mấy tấm tranh này lại”. Triệu Mộc cười, lúc thu bút vô cùng hài lòng:
“Cuối cùng vẽ rồng điểm mắt, bút mực sống động”
Tử y mĩ nhân trong tranh đôi mắt toát lên chút ánh sáng nhàn nhạt, kiều mĩ dị thường.
Hắn đặt bút xuống đứng dậy, Triệu Tế Hằng vội vàng lên trước, dùng linh khí làm khô màu mực trên giấy, lại xoa tay giúp hắn:
“Đường ca vất vả rồi”
Triệu Mộc liếc nhìn khung cảnh núi non mờ tối, cười đáp:
“ ‘Trăng treo đầu cành liễu, người hẹn sau hoàng hôn’. Mĩ nhân đồ dành tặng mĩ nhân, đến lúc chúng ta nên ra mặt rồi”
Hai người xuống núi, xuyên qua ngàn cây liễu rủ ven hồ.
Không biết vì sao, mọi người quanh đấy đều nhìn về hướng thuỷ đình.
Sắc trời đã tối, chỉ có ánh đèn ở thuỷ đình còn sáng, trong gió đêm hương sen phảng phất, đứng yên như một viên minh châu, toả sáng rực rỡ.
Triệu Mộc ung dung tiến vào, Triệu Tế Hằng đi theo sau, ngơ ngác ôm chặt cuộn tranh trong lòng.
Triệu Mộc ưỡn ngực dạo bước, tự thấy phong lưu phóng khoáng, quạt gấp trong tay xoay chuyển, “xoẹt” một tiếng mở quạt ra, cười đáp:
“Chư vị tiên tử, làm phiền rồi”
Không ai đáp lại.
Phong Tử Y mất hồn mất vía nhìn về một hướng.
Trần Hồng Chúc sắc mặt âu lo, cũng nhìn về hướng kia.
Trong thuỷ đình yên tĩnh không tiếng động, vậy mà không một ai quay đầu lại nhìn hắn.
Mọi người đều đang nhìn một người khác.
Cho dù người kia đã quay người, chuẩn bị rời đi.
Triệu Tế Hằng nhận ra bóng lưng kia, kinh hô:
“Tống Tiềm Cơ! Sao ngươi lại ở đây!”
Cái tên này vừa được thốt ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều sững sờ.
Hoá ra hắn chính là Tống Tiềm Cơ?