Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 52 - Chương 52. Thế Đạo Điên Rồi (1)

Chương 52. Thế đạo điên rồi (1)
Chương 52. Thế đạo điên rồi (1)

Đăng Văn nhã hội, vượt núi cao để nổi tiếng khắp thiên hạ.Tu sĩ trẻ tuổi thuộc Tứ đại châu ba sáu quận và chư đảo hải ngoại tham gia đại hội lần này ai mà không phải vì nổi danh mà đến.

Nhưng ngay từ khi đại hội còn chưa chính thức bắt đầu, đã có một người dù chưa đoạt giải nhất nhưng cũng đã đủ nổi danh.

Hắn không có quyền thế tài phú nhưng lại có được sự trung thành và tận tậm của mấy ngàn đệ tử.

Hắn tận mắt nhìn thấy Diệu Yên nhưng lại coi nhẹ vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành của nàng.

Hắn không dùng một binh khí nào nhưng lại khiến Thanh Nhai lục hiền hoảng sợ bỏ chạy.

Đêm nay ở Hồ Dao Quang, hắn một mình vượt qua tất cả mọi người nhưng không mang đi bất kỳ bảo vật nào, chỉ cầm lấy một cành hoa.

Thật đúng là, nghe tiếng không bằng gặp mặt.

Trong lòng mọi người tràn đầy tư vị khó nói, nhìn chằm chằm vào Tống Tiềm Cơ, dường như muốn đem hắn mổ xẻ từ trong ra ngoài để xem cho rõ ràng.

Có người cảm thấy hâm mộ Hoa Vi Tông vì có được thiên tài như vây, vào thời khắc mấu chốt có thể giành lại mặt mũi cho môn phái. Nhưng cũng lại cảm thấy may mắn vì môn phái của mình không có thành phần phiến toái như vậy, đỡ khiến cho ngoại môn không được an bình.

Có người nghĩ đến việc Tống Tiềm Cơ còn chưa bái sư, nghe nói hắn còn có ân oán với Chấp sự đường Hoa Vi Tông, trên Đăng Văn nhã hội tự nhiên có thể thay đổi môn phái, liền có ý tưởng mời chào nhân tài cho tông môn mình. Đặt ở ngoai môn tuy là phiền toán nhưng người tài giỏi như vậy nên trực tiếp tuyển vào nội môn, trở thành thân truyền đệ tử.

Phương thức tư duy của thân truyền đệ tử khác hẳn với ngoại môn đệ tử, bọn họ ngày thường chiếm hết chỗ tốt của tông môn, chỉ cần tông môn càng lớn mạnh, bọn họ càng có được nhiều tài nguyên để tu luyện, cho nên bọn họ chuyện gì cũng sẽ suy nghĩ cho tông môn.

Ngay cả đám thế gia tu sĩ có quan hệ họ hàng cùng Thanh Nhai lục hiền cũng bị Tống Tiềm Cơ triển lộ thân pháp làm cho kinh sợ, phải từ bỏ suy nghĩ tìm hắn gây phiền toái.

Sáu người đó bất quá là được tổ tông che chở, kỳ thật đều là bao cỏ, cùng bọn họ vừa không phải người thân trực hệ, cũng chưa từng có giao tình sâu đậm gì, không đáng vì sáu người mà đâm đầu vào đá tảng, thà rằng lúc này giữ im lặng, giả bộ không biết sẽ tốt hơn.

Trần Hồng Chúc không có suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy hai người Triệu gia tới cực không đúng lúc.

Hôm nay sự việc biến đổi bất ngờ nhưng rốt cuộc Hoa Vi Tông vẫn giành chiến thắng, không đánh mất uy danh của chủ nhà, mắt thấy có thế kết thúc êm đẹp thì vào giờ phút này Tống Tiềm Cơ lại bị người phá mất thân phận.

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Tế Hằng.

Tống Tiềm Cơ nghe thấy tiếng của Triệu Tế Hằng, xoay người cười nói:

“Thật trùng hợp”

Chiếc ghế dựa đang nằm trong viện của hắn là do Triệu Tế Hằng đưa tặng, được trang bị thêm một chiếc đệm mềm, đặt ở phía dưới giàn hoa, nằm dựa vào rất là thoải mái, như lạc ở trong mây.

Hắn nghĩ đến chiếc ghế dựa liền cười rộ lên.

Triệu Tế Hằng bị nụ cười của hắn làm cho chọc giận:

“Chỉ có ngươi và Mạnh Hà Trạch sao?”

Tống Tiềm Cơ gật đầu.

Triệu Tế Hằng vui mừng khôn xiết.

Nếu không phải thúc phụ hắn nghiêm khắc cảnh cáo, không được tiếp tục đi trêu chọc Tống Tiềm Cơ, hắn sao có thể nhẫn nhịn được đến ngày hôm nay.

Hắn nhìn xung quanh, trước mặt là Mộc đường ca đã nửa bước Kim Đan, bốn phía có rất nhiều con cháu thế gia giao hảo cùng Triệu gia.

Mà Tống Tiềm Cơ hiện tại không có sự trợ trận của đám đệ tử ngoại môn, chỉ mang theo một người Mạnh Hà Trạch, thân hãm trùng vây, không khác gì một chú cừu non lạc trong bầy sói.

Chẳng lẽ trời cũng muốn giúp ta? Tối nay ta có thể đem tên họ Tống này giẫm dưới chân sao?

Nghĩ đến đây, hắn liền kích động vô cùng, hai mắt sáng lên.

Chợt nghe Triệu Mộc nói:

“Phong tiên tử làm sao vây? Vì sao nàng lại khóc?”

Tuy không biết nguyên do nhưng câu nói mang theo sự thương hương tiếc ngọc này của hắn lại có thể kéo ánh mắt đang chú ý vào Tống Tiềm Cơ của mọi người trở về.

Triệu Tế Hằng thuận theo đó, vội vàng nói:

“Phong tiên tử, là hai tiểu tử ngoại môn này đắc tội ngươi đúng không? Ngươi yên tâm, có hai huynh đệ chúng ta tại đây, nhất định không bỏ qua cho bọn hắn”

Ánh mắt mọi người đều chuyển động, nhìn về phía hai người bọn họ, mang theo thần sắc cổ quái.

Triệu Mộc dự cảm không tốt, vội vàng truyền âm cho Triệu Tế Hằng, muốn hắn ngậm miệng lại.

Phong Tử Y nhận ra mình đang rơi nước mắt vội vàng lau mặt rồi trừng mắt với Triệu Tế Hằng. Lại nhìn thấy sắc mặt Tống Tiềm Cơ vẫn ôn hòa, không có một chút khinh thường hay chê cười nào, sắc mặt nàng mới hòa hoãn đi chút, hướng về hắn nói:

“Ngươi mới nói câu gì ta nghe không rõ”

“Xin hỏi đạo hữu, loại hoa này trồng ở đâu và được trồng như thế nào?”

Tống Tiềm Cơ thấy mặt nàng còn vương nước mắt, tuy không rõ vì sao nhưng vẫn nói:

“Nếu có chỗ mạo phạm, ta hướng đạo hữu tạ lỗi, còn xin được chỉ giáo”

Phong Tử Y kinh ngạc.

Người này vừa rồi lợi hại như vậy, thế giống như có thể lấy đầu quân địch trong vạn quân, giờ phút này, cầm hoa trong tay nhẹ giọng nói chuyện cùng nàng lại thật quy củ, thật lễ phép.

Giọng của nàng không khỏi mềm xuống:

“Đại Diễn Tông của ta có một dòng linh tuyền. Hoa ngâm trong đó sẽ tràn đầy sinh cơ, chim thú uống nước trong đó sẽ trở nên đầy nhân tính. Mấy cây Quỳnh Ngọc Hoa này được trồng ở ven linh tuyền, ngày đêm được nó nuôi dưỡng, tự nhiên bất phàm. Chỉ là mấy năm gần đây linh khí dần khô kiệt, kể cả tu sĩ uống nước linh tuyền cũng không còn tác dụng chữa thương….”

“Sư tỷ”. Đồng môn phía sau vội ngăn cản nàng nói tiếp.

Phong Tử Y im lặng.

Đồng môn thở phào một hơi, sợ nàng nói thêm nữa sẽ đem gốc rễ nhà mình nói đến không còn một mảnh.

Tống Tiềm Cơ nghe đến ‘linh tuyền’, trong lòng khẽ động. ‘Bất tử tuyền’ đang nằm trong Tử phủ của hắn, ngày đêm không ngừng tẩm bổ kinh mạch toàn thân hắn. Nhưng thiên địa chí bảo kiểu gì cũng có linh áp cường đại, tạm thời hắn không có cách nào đụng vào. Nếu có thể, hắn đã lấy ra vài giọt nhỏ lên đám cây cỏ rồi, như vậy chẳng phải sướng hơn sao?

Không bằng ta tự nghĩ ra một môn công pháp, đem thổ nạp linh khí dung nhập cùng tự nhiên hô hấp, như vậy dù cho ăn ngủ nghỉ hay là trồng trọt tưới hoa, chỉ cần hô hấp thôi là cũng có thể tăng lên tu vị. Khi đủ tu vị liền có thể động vào ‘Bất tử tuyền’.

Ý tưởng này đúng là không thể tưởng tượng nổi. Nếu ở đời trước, sau khi nghe xong, hẳn Tống Tiềm Cơ sẽ mắng to là si tâm vọng tưởng, mơ mộng hão huyền. Tu luyện sao có thể dễ dàng như vậy được?

Mà hiện tại, trực giác của hắn lại cho rằng việc này khả thi, chỉ cần dụng tâm nghiên cứu là được.

Hết chương 52.
Bình Luận (0)
Comment