Phong Tử Y thấy Tống Tiềm Cơ vui sướng ra mặt, nghĩ thầm, ta chỉ trả lời hắn một câu mà hắn đã cao hứng như vậy sao?
Triệu Tế Hằng dù cho ngu ngốc đến mức nào thì lúc này cũng cảm thấy có điều gì đó không đúng. Bên trong thủy đình tuy nhiều người nhưng lại không có một ai nhắm vào Tống Tiềm Cơ.
Hắn siết chặt những bức tranh đang ôm trong người, nhìn sang phía đường ca. Sắc mặt Triệu Mộc lúc này cũng trở nên xanh lét.
Phong Tử Y gõ gõ hộp ngọc:
“Viên Giao Vương châu này ta đã đặt lên trên bàn, dù cho các ngươi có muốn hay không thì ta cũng sẽ không thu hồi lại, nếu không truyền ra ngoài lại thành Phong Tử Y ta nói lời không giữ lời. Các ngươi đem đi đi, xem như là bồi tội cho việc đệ tử phái ta lúc trước ở trên hồ sử dụng pháp khí, trái với quy tắc”
Triệu Tế Hằng cảm thấy không thể tin được, nhân sinh như hỏng mất. Hai người các ngươi không những không đánh nhau mà còn bồi tội với nhau sao?
Hắn trừng lớn đôi mắt, lại thấy người của các môn phái khác thi nhau tỏ thái độ, yêu cầu Tống Tiềm Cơ và Mạnh Hà Trạch nhận lấy pháp khí.
Thế đạo điên rồi.
“Ta là thật sự tâm phục khẩu phục, tất nhiên sẽ thực hiện lời hứa”
“Đã có giao ước từ trước thì cứ vậy mà thực hiện, phái ta cũng tuyệt không đổi ý”
“Mong hai vị đạo hữu cho chúng ta chút mặt mũi, không so đo hiềm khích trước đây”
Có người tỏ ra hữu hảo với hai người Tống, Mạnh nhằm mục đích lôi kéo họ về với môn phái của mình.
Cũng có người không muốn bị cho rằng mình keo kiệt, hẹp hòi, không bằng được Đại Diễn Tông.
Tống Tiềm Cơ nhìn xem biểu tình của Mạnh Hà Trạch, cười nói:
“Nhận lấy đi”
Mạnh Hà Trạch trong long vui mừng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra trấn định, lấy ra túi trữ vật thu từng cái lại.
Tống Tiềm Cơ nói cảm tạ sau đó liền cáo từ, cùng Mạnh hà Trạch rời đi.
Trần Hồng Chúc hỏi:
“Tối nay các đại gia tận hứng chứ?”
Mọi người nhìn theo bóng dáng xa dần của hai người Tống, Mạnh, liền hô tận hứng.
Phong Tử Y sờ sờ thái dương trống vắng, đứng lên nói:
“Ta mệt rồi, trở về thôi”
Chỉ trong thời gian ngắn, thủy đình liền người đi nhà trống.
Chỉ còn lại bóng trăng tàn giữa hồ cùng hàng liễu tung bay theo gió.
Triệu Mộc nắm chặt quạt xếp, gian nan nói:
“Đi thôi”
Triệu Tế Hằng đại kinh thất sắc:
“Còn những bức họa của huynh thì sao? Lần sau lại đưa ra sao?”
Đường ca đã phải dốc hết tâm huyết, nỗ lực hết mình, còn không phải vì muốn đêm nay bày ra bức họa trước mặt mọi người, thể hiện tài năng, lấy được thanh danh thiện họa mỹ nhân phong lưu sao?
Sắc mặc Triệu Mộc âm trầm, lạnh lùng liếc hắn một cái:
“Đốt đi”
“Sao cơ?”. Triệu Tế Hằng tưởng mình nghe nhầm.
Triệu Mộc nhìn về nơi xa ven hồ, hai bóng dáng kia đã dung hòa với bóng đêm nơi núi xa, không còn thấy rõ nữa. Hắn cắn răng nói:
“Chớ hỏi nhiều, kế hoạch này đã hỏng, đành phải chờ đến họa thí lại thi triển kỳ chiêu sau”
…………
Mạnh Hà Trạch đi ở trên sơn đạo. Hắn cảm thấy như đang đi ở trên mây vậy ,dưới chân không phải là thềm đá cứng rắn nữa mà trở thành từng đám mây mềm nhẹ trôi bồng bềnh.
Chỉ sau một đêm liền phất lên, không ngờ lại có chuyện tốt đến thế.
Đến khi đi đến phạm vị ngoại môn tẩm xá, hắn mới khôi phục chút thần trí:
“Tống sư huynh, ngươi thật lợi hại, chúng ta phát tài rồi”
Tống Tiềm Cơ buồn bực nói:
“Ta cần chúng làm gì chứ? Cho ngươi tất đấy”
“Cho ta tất sao?”
Tống Tiềm Cơ gật đầu:
“Hiện tại không tức giận nữa sao?”
Mạnh Hà Trạch ngẩn ra, chợt thấy hổ thẹn. Hóa ra Tống sư huynh vì chuyện ta sắp đột phá, không thể nóng giận nên mới bảo ta nhận lấy bảo vật cho nguôi giân. Ta có gì đáng để Tống sư huynh phải nhọc lòng như vậy chứ.
Hắn liên tục lắc đầu:
“Không, đây là do sư huynh chiến thắng mà có được, tất cả đều là của sư huynh”
“Ngươi từng thấy ta sử dụng pháp khí sao?”. Tống Tiềm Cơ cười nói:
“Những pháp khí này hôm nay ngươi đường đường chính chính có được, tương lai ngươi sẽ bái được vị sư phụ tốt, không cần phải làm tán tu, không cần sợ người khác nghĩ gì về ngươi. Chờ đến khi ngươi trở thành đại năng một phương, sẽ có người cam tâm tình nguyên dâng lên cho ngươi, lúc đó ngươi có thể yên tâm mà nhận lấy. Nếu người khác không cho, ngươi không thể cậy vào tu vị cao mà đoạt của họ, nếu không, dù cho nhất thời ngươi có chiếm được tiện nghi thì sau này cũng sẽ phải trả đại giới, khó mà thành chính quả được…”
Hắn bỗng nhiên ngừng nói.
Đời này, Mạnh Hà Trạch vốn có phẩm hạnh chính trực, sẽ không trở thành Tà Phật, không cần hắn tới truyền thụ huyết lệ giáo huấn. Chỉ vì hắn nghĩ tới sớm muộn gì hai người bọn họ cũng phải tách ra, nhịn không được mà nói nhiều vài câu.
Trước khi rời đi lại nhắc nhở Mạnh Hà Trạch về họa diệt môn hai năm sau, như vậy là đã tận nghĩa tận tình rồi.
Đời trước, ta đẩy ngươi xuống vực. Đời này, ta rốt cuộc không làm hại ngươi.
Mạnh Hà Trạch thầm nghĩ, nếu không thể cùng Tống sư huynh bái cùng một vị sư phụ thì ta tình nguyện không đi. Nếu không ai sẽ bưng trà rót nước, đun canh nấu mì cho sư huynh đây.
……………….
Thời gian gần đây, người viết chữ vẽ tranh quá nhiều. Sự kiện ‘Giấy quý Hoa Vi’ Tống Tiềm Cơ có được nghe qua, cũng bởi vì Thư Thánh sẽ ghé đến Hoa Vi Tông cho nên phù tu khắp thiên hạ mới tề tụ về Hoa Vi Thành nhiều như thế này.
Đời trước căn bản không có chuyện này. Chẳng lẽ sau khi mình trọng sinh đã dẫn đến nhiều thay đổi, Vệ Chân Ngọc cũng đã xuất hiện cho nên Thư Thánh mới chạy tới để thu đồ đệ sao?
Vệ Chân Ngọc lúc đầu mai danh ẩn tích. Cùng loại hoạt động như tối nay ở thủy đình, mọi người tụ tập vui đùa cùng kết giao bằng hữu, hắn tất nhiên sẽ không có mặt.
Tống Tiềm Cơ ngước đầu nhìn trời, vầng trăng trên cao sáng tỏ.
Một đạo ngân hà vượt qua nửa màn đêm, từng ngôi sao lóe sáng, rơi xuống đầu bên kia núi.
Không biết vị Chúa cứu thế trẻ tuổi là ngôi sao nào và đêm nay đang ở nơi đâu?
Vừa đi vừa nghĩ, chẳng mấy chốc đã đến gần Tống viện, hoa đào bên ngoài cửa son đã tàn, cánh hoa rơi lả tả đầy trên mặt đất.
Phượng tiên hoa cũng mầm đậu que đang tắm gội dưới ánh trăng trong trẻo, khẽ lay động trước gió.
Tống Tiềm Cơ trong lòng vui mừng, liền đem hết thảy việc vặt nơi phàm trần ném lại sau đầu…..