Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 54 - Chương 54. Xuân Dạ Hỉ Vũ (1)

Chương 54. Xuân Dạ Hỉ Vũ (1)
Chương 54. Xuân Dạ Hỉ Vũ (1)

Tống Tiềm Cơ quay lại tiểu viện của mình, trước tiên lấy lá sen trong túi trữ vật ra, để cả lá cùng bộ rễ dính bùn vào trong lu nước dưới hiên.

Bùn không đủ, hắn quyết định lần tới tự mình đi Hồ Dao Quang, không đem theo Mạnh Hà Trạch, nửa đêm canh ba lại động thủ, tránh đi đám người. Hạt sen hắn ngâm còn chưa nảy mầm, chuyện này không vội gì một hai ngày.

Thừa dịp ánh trăng sáng tỏ, hắn cẩn thận đi giữa vườn rau, thỉnh thoảng lại quỳ xuống sờ sờ bùn đất, cảm thụ sinh mệnh của đám thực vật để biết cây nào cần tưới nước, cây nào cần xới đất, cây nào cần giữ ấm.

Mạnh Hà Trạch xuống bếp nấu một bát mì canh chua nhỏ để Tống sư huynh ăn đêm.

Hắn có thể một ngày không làm công nhưng không thể không nấu mì. Món canh chua thanh mát phối với hành lá và củ cải thái hạt lựu, bốc hơi trắng giữa đêm tối.

Mì được bưng lên lại thấy Tống Tiềm Cơ đang cưa ván trúc.

“Sư huynh, huynh đang làm gì vậy?”

“Gia cố giàn hoa, chống mưa gió”

Mạnh Hà Trạch ngẩng đầu lên.

Trăng thanh sao sáng, một đêm tinh quang.

“Đêm nay sẽ mưa sao?”

“Rồi sẽ mưa thôi”

Mạnh Hà Trạch nghĩ thầm phòng ngừa trước cũng có đạo lý.

Tống Tiềm Cơ ăn mì xong liền dùng dây thừng và ván trúc quấn chặt lấy mỗi chỗ bị lỏng của giàn hoa.

Mạnh Hà Trạch vui vẻ đáp:

“Hôm nay đệ mới phát hiện ra, giàn hoa cao thấp đan xen như thế này mới là đẹp nhất, nếu chỉnh tề giống nhau, ngược lại lại kém hấp dẫn hơn”

Tống Tiềm Cơ đáp:

“Không phải vì đẹp mắt. Cao quá, hoa không đầy giàn, thấp quá, giàn không treo đủ hoa, mỗi loại hoa cỏ đều có độ cao thích hợp nhất để nó sinh trưởng”

Mạnh Hà Trạch xoa xoa đầu, đi sau lưng Tống Tiềm Cơ muốn giúp đỡ. Nhưng động tác của Tống Tiềm Cơ dù không nhanh cũng không chậm nhưng lại có một loại tiết tấu đặc biệt, phảng phất như hoà làm một với ánh trăng, với gió đêm, với hoa cỏ rau xanh trong vườn.

Người ngoài cuộc như hắn, không chen vào được tiết tấu này liền không xen vào. Đối mặt với một giàn cây nho nhỏ lại như đang đối mặt với một trận chiến gian nan.

May mà Mạnh Hà Trạch có ngộ tính bất phàm, hắn vô thức mà bắt đầu quan sát.

Quan sát mỗi một động tác của Tống Tiềm Cơ, thậm chí mỗi một nhịp hít thở. Vậy mà có thể cảm nhận được sự tinh chuẩn và thông thạo không nói nên lời, hắn cảm thấy kì trân dị bảo trong lòng đều không còn quan trọng.

Hắn thầm nghĩ, từ sau khi quay lại từ Hồ Dao Quang, chuẩn xác mà nói, từ sau khi nghe chuyện linh tuyền của Đại Diễm Tông, Tống sư huynh tựa như có chút khác biệt.

Sau khi làm xong việc nặng nhọc ở vườn, Tống Tiềm Cơ nhận lấy khăn ướt Mạnh Hà Trạch đưa qua để lau tay.

Hắn dựa trên ghế, nhìn cây cối xanh tốt dưới ánh trăng, nghe tiếng côn trùng kêu vang ríu rít trên ngọn cỏ dưới tường, thở phào hài lòng.

Sau đó hắn bảo trì tư thế này, nhịp thở này, không thay đổi nữa.

“Sư huynh uống trà không?”. Mạnh Hà Trạch hỏi.

“Không uống”

“Sư huynh đang làm gì vậy?”

“Đang đợi”

“Đợi ai?’

“Đợi mưa xuân”. Tống Tiềm Cơ dựa vào ghế, trong mắt ánh lên ý cười, tựa như đợi một vị bằng hữu cũ:

“Ngươi nếu không có việc gì thì đợi cùng ta đi”

Mạnh Hà Trạch thầm nghĩ, bản thân sắp đột phá, kinh mạch toàn thân như con sông đầy nước, có vận công tu luyện nữa cũng vô dụng, điều có thể làm là chờ đợi.

Tống sư huynh lại vì sao mà đợi?

Mưa cần rơi thì sẽ rơi, trời nếu không muốn mưa, có dập đầu cầu xin thần linh thì mưa cũng không rơi, nào có người ngồi chờ như vậy?

Nếu người làm việc này không phải Tống Tiềm Cơ, hắn đã nghĩ rằng đầu óc người này có bệnh.

Nhưng giờ hắn lại vén vạt áo lên, khoanh chân ngồi cạnh ghế dựa của người kia, cảm thụ tiết tấu hít thở của đối phương.

Càng về đêm, gió càng lớn, thổi qua lọn tóc đuôi ngựa buộc cao sau đầu hắn, sợi tóc cọ vào má có chút ngứa.

Hắn nghe thấy Tống Tiềm Cơ nói:

“Bất cứ tu sĩ nào vào lúc đột phá đều có cơ hội đối thoại với thiên địa. Từ Luyện khí đến Trúc Cơ đều có thể, thế nhưng thời gian quá ngắn, chỉ là khoảnh khắc một trong ngàn vạn”

Bất tri bất giác, Mạnh Hà Trạch bị nhịp thở của người bên cạnh dẫn dắt, nhập định, quên mất bản thân đang ở nơi nào.

Hắn cảm thấy tốc độ lưu chuyển của máu huyết toàn thân đang dần chậm lại, linh khí lưu động giữa kinh mạch, tựa như một dòng sông nước chảy cuồn cuộn, trướng đến mức kinh mạch có chút đau nhức.

Thần thức hắn đi về hướng Tử Phủ, bị vây quanh bởi trăm sông, nhưng lại thấy khó thở. Phảng phất như bị nhốt trong một căn phòng không có cửa sổ, ngột ngạt khó chịu.

Ngươi muốn gì? Đột nhiên có một thanh âm hỏi hắn.

Quá ngột ngạt rồi, hắn thở từng ngụm lớn, lớn tiếng kêu lê trong lòng.

Ta muốn một cơn mưa! Một cơn mưa to như trút nước!

Gió lớn nổi lên, những đám mây dày đặc tụ lại trên bầu trời đêm, che khuất ánh trăng.

Hoa lá trong viện rung rinh, hàng rào rung rinh kẽo kẹt nhưng không bị đổ.

Một ánh chớp xẹt qua, Mạnh Hà Trạch cảm thấy người bên cạnh nhẹ nhàng đẩy bả vai:

“Đi đi”

Trong phút chốc, linh khí nơi thiên địa mênh mông gào thét kéo đến, tựa như hình thành nên một vòng xoáy vô hình, rót vào đỉnh đầu hắn, gột rửa mở rộng mỗi một kinh mạch, một đường mở núi phá thạch, mãnh liệt lao nhanh, cuối cùng dung nhập vào trong Tử Phủ.

Oành!

Sấm sét trên trời nổ vang!

Mạnh Hà Trạch mở bừng hai mắt.

Hắn sờ sờ giọt nước lạnh lẽo trên má, có chút choáng váng.

Hắn đã trở lại nhân gian.

Có gì đó rơi xuống?

Chỉ thấy nghìn vạn sợi chỉ bạc từ trên trời giáng xuống, tung bay theo gió, bao phủ hoa cỏ khắp mặt đất, che phủ cả tiểu viện, đất trời.

Là cái gì đang phát ra thanh âm?

Vô số giọt nước nhảy múa giữa hoa lá, phát ra âm thanh dày đặc lại thanh thuý, đập trên ngói tường viện, lại là một hồi âm thanh trầm đục khác.

Hắn đột nhiên không nhận ra cảnh tượng trước mắt.

“Trời mưa rồi”. Một âm thanh quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu.

Mưa? Đúng rồi, là mưa!

Mạnh Hà Trạch kêu lên sợ hãi rồi nhảy dựng lên, tựa như trẻ sơ sinh lần đầu nhìn thấy, cảm nhận thấy mưa gió, hắn giơ tay ra chạm vào màn mưa, hô lớn:

“Tống sư huynh, mưa thật rồi này!”

Hắn vậy mà quên mất bản thân mình đã đột phá.

“Ừm, quay về đi”. Tống Tiềm Cơ đứng dậy, tâm tình rất tốt.

Mưa là sinh cơ thiên ngoại. Trận mưa xuân này rơi xuống, ngàn vạn sinh linh bởi vậy mà sống. Không chỉ Mạnh Hà Trạch đột phá, hắn cũng đã đả thông quan khiếu khắp người, mạch suy nghĩ về công pháp tự tạo đã được sắp xếp lại.

Bộ công pháp này nên gọi là gì nhỉ? Liền gọi là “Xuân Dạ Hỉ Vũ” đi.

Hết chương 54.
Bình Luận (0)
Comment