Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 55 - Chương 55. Xuân Dạ Hỉ Vũ (2)

Chương 55. Xuân Dạ Hỉ Vũ (2)
Chương 55. Xuân Dạ Hỉ Vũ (2)

Sông lớn chảy về hướng đông, một đêm đổ mưa.

Rạng sáng, Tống Tiềm Cơ bước ra khỏi phòng, bị ánh mặt trời trong trẻo chiếu đến mức mắt hơi nheo lại.

Mặt trời mọc xuyên qua những đám mây, những cánh hoa tử đằng vương vãi đầy mặt đất, nhưng lại có những bông hoa mới nở rộ. Cả vườn đều bừng nở.

Rau xanh phiếm ánh nước, Tống Tiềm Cơ vui vẻ đi qua vườn rau.

Hoa cà tím bẽn lẽn nở, hắn gạt lá ra mới nhìn thấy bông hoa tím e thẹn giấu mình, dù ngọn gió sớm mai thổi qua nó cũng chỉ cúi đầu.

Những bông hoa dưa chuột nở đến là náo nhiệt, tươi vàng rực rỡ, cho dù bên dưới khóm hoa có kết quả không thì đều ngẩng đầu ưỡn ngực khoe mình. Trên cuống hoa có một tầng lông tơ mềm mịn và rậm rạp, lúc sờ vào có chút ngứa, tựa như một con linh thú nhiều lông đang làm nũng trong lòng bàn tay.

Buổi chiều Mạnh Hà Trạch đến làm bảo hắn làm món rau trộn, nhất định là một món ngon cho xem.

Tống Tiềm Cơ bước ra khỏi vườn rau, đẩy cửa viện sơn son ra.

Hoa đậu que ngoài cửa nở diễm lệ nhất, từ nhuỵ hoa cho đến viền cánh hoa, sắc tím chuyển từ đậm qua nhạt, tựa như tiểu hồ điệp.

Tống Tiềm Cơ sợ làm chúng sợ hãi mà bay đi nên chỉ nhẹ nhàng chạm tay.

Đúng lúc này, tiếng chuông trống đồng loạt vang lên.

Ngoài tường viện, giữa những dãy núi, vang lên tiếng Đạo nhạc trang nghiêm.

Toàn bộ Hoa Vi Tông tiên âm phiêu phiêu, nơi đâu cũng nghe thấy.

Ngoại môn đệ tử đều chạy ra ngoài cửa, kinh ngạc nhìn lên trời, khoảng đất trống ngoài tệ xá chen kín người.

Ánh ban mai phủ khắp trời, may mắn cát tường, trong mây tựa như có một toà lầu cao lướt qua, chỉ để lại một bóng đen mênh mông.

Tống Tiềm Cơ trong lòng khẽ động, Thư Thánh đến rồi?

“Tống sư huynh!”

Mạnh Hà Trạch đêm qua không đi, đứng dầm mưa dưới cửa viện mãi, lúc này thấy Tống Tiềm Cơ xuất môn liền bước nhanh đến trước đón.

Tu sĩ Trúc Cơ tiêu hao chút linh khí liền có thể chống đỡ gió mưa, nóng lạnh, nhưng đêm qua hắn chỉ muốn mưa xối cho cả người ướt đẫm.

Đám đệ tử vốn ở ngoài viện ngẩng đầu xem mây tía, không biết là ai nhìn qua, kinh hỉ kêu lên:

“Mạnh sư huynh đột phá rồi”

Đám người trong phút chốc vây lại, chỉ vài câu liền vây kín Mạnh Hà Trạch lại trước cửa Tống Viện.

“Chúc mừng Mạnh sư huynh!”

“Ngoại môn chúng ta vậy mà cũng có một vị tu sĩ Trúc Cơ!”

Đêm Mạnh Hà Trạch đột phá Trúc Cơ này, không có sự bổ trợ của dưỡng thần đan dược hay tụ linh trận pháp, không có tiền bối sư trưởng hộ pháp áp trận, thậm chí một tấm Dưỡng khí phù cũng không hề dán lên.

Nói ra sợ rằng không ai nguyện ý tin tưởng.

Hơn nữa hắn không phải miễn cưỡng đột phá, ngược lại căn cơ vô cùng vững vàng. Mỗi một kinh mạch đều như rễ cây thấm đẫm nước mưa, không thua kém gì đệ tử thân truyền của Hoa Vi Tông.

Hắn biết đêm qua Tống Tiềm Cơ đã giúp hắn, lại không biết đối phương làm sao làm được.

Tin tức Mạnh Hà Trạch đột phá nhanh chóng được truyền đi, tựa như gió xuân thổi bùng ngọn lửa dữ dội, thiêu đốt toàn bộ ngoại môn.

Nếu đổi lại là trước đây, ngoại trừ ngưỡng mộ, chúc phúc, luôn tránh không được sự đố kỵ ghen tị trong âm thầm.

Mà mối quan hệ giữa ngoại môn và nội môn gần đây càng ngày càng trở nên cứng ngắc, từ bóc lột dần trở thành thù ghét nhau, Chấp Sự Đường vì muốn đả kích đám ngoại môn đệ tử mà nhiệm vụ giao xuống càng ngày càng nặng nề hà khắc, bọn họ thậm chí còn từng hai lần bãi công tập thể.

Chấp Sự Đường từng thử chia ra để trị, thu mua đám người Chu Tiểu Vân, hứa hẹn tài nguyên tu luyện, nhưng đám đệ tử đã nhìn thấy chỗ tốt của việc đoàn kết, không còn ai nguyện ý nghe theo nữa.

Đáng tiếc tu vi của bọn họ thấp kém, đại đa phần đều là Luyện Khí sơ kỳ, khí thế luôn bị áp đảo.

Lúc này Mạnh Hà Trạch đột phá, tựa như định hải thần châm, khiến mọi người kinh hỉ lại nồng nhiệt.

“Chỉ cần nỗ lực tu luyện, cho dù có thiếu tài nguyên nội môn cấp cho cũng có thể đột phá Trúc Cơ”

“Đệ không có ngộ tính, thiên phú cao như Mạnh Sư huynh, nhưng Luyện khí đại viên mãn chắc cũng được nhỉ”

Mạnh Hà Trạch được bao vây bởi tiếng khen ngợi, chúc phúc mà vẫn có chút hoảng hốt:

“Ta có ngày hôm nay đều do Tống sư huynh chỉ điểm. Tống….”

Ngẩng đầu lên nhìn, Tống Tiềm Cơ đã đóng cửa, quay về xới đất rồi.

----------

Mặt trời ló rạng khỏi biển mây.

Phi Vân Lâu hạ xuống từ mây, lầu cao mười hai tầng, tựa như một ngọn núi cao, nhưng lại uyển chuyển nhẹ nhàng, vững vàng đáp xuống trước khách điện lớn nhất Hoa Vi Tông.

Hoa Vi Tông đã sớm chuẩn bị, chưởng môn Hư Vân đem theo các phong chủ, trưởng lão đứng ở quảng trường trước điện chờ.

Trên mái đại điện, mỗi một mảnh ngói lưu ly đều dùng pháp quyết tẩy rửa qua, khiến chúng nghênh đón ánh mặt trời phản chiếu kim quang.

Trong Vân Hải đại trận, đêm qua mỗi một con cá chép ngũ sắc đều được cho ăn no, để chúng có thể tung tăng vẫy vùng giữa biển mây.

Toà lâu vừa hạ xuống đất, lễ nhạc trang nghiêm liền vang lên, vang vọng khắp Hoa Vi, từng dãy núi cộng hưởng.

“Ta khi còn trẻ rất thích náo nhiệt, giờ già rồi chỉ thấy có chút ồn”

Thư Thánh ngồi trên tầng cao nhất, nhẹ giọng than thở.

Ở trên bàn trước mặt hắn, không có hương án, không có sách vở, chỉ có một tấm Dưỡng khí phù. Quanh người ngoại trừ Thanh Nhai Viện Trưởng ra, cũng không có cường giả Thư Viện theo hầu.

Chỉ có mười hai người ăn mặc cổ quái.

Những người này có nam có nữ, cao thấp béo gầy khác nhau, có nam nhân mặc áo hồng đội mũ xanh, đầu đầy châu ngọc, có nữ nhân lưng hùm vai gấu, đôi vai dày rộng. Bọn họ hoàn toàn không phù hợp với Phi Vân Lâu trang nghiêm này, tựa như người vừa buôn bán ở chợ về, đóng tiệm lại liền vội đến theo hầu bên người Thư Thánh.

Lục gia hắc điếm, mỗi nhà một vị chưởng quầy một tiểu nhị.

Viện Trưởng nghe thấy tiếng Đạo nhạc vang lên bên ngoài liền nói:

“Nếu người không thích, để đệ tử xuống đuổi bọn họ đi!”

“Làm gì có đạo lý đến nhà người ta làm khách mà không gặp chủ nhân?”. Thư Thánh lắc đầu:

“Lễ tiết vẫn phải chu toàn”

Viện Trưởng cúi đầu đáp:

“Thưa vâng”

Thư Thánh hài lòng gật đầu, đẩy cửa sổ bên tay ra, ló đầu ra ngoài, hô lên:

“Chư vị buổi sáng tốt lành!’

Đám người trước điện bỗng nhiên nghe thấy một câu nói từ trên trời giáng xuống, như tiên âm, cả người chấn động.

Tiếng lễ nhạc thoáng chốc dừng lại, mọi người ngưng tụ tinh thần, dựng thẳng lỗ tai lên chuẩn bị nghe đại năng dạy bảo, mong chờ có thể cảm ngộ chân ý, thu được lợi ích. Nhưng câu thứ hai lại mãi không vang lên, mọi người đồng loạt nhìn về hướng chưởng môn Hư Vân.

Thư Thánh quay đầu, lẩm bẩm với Viện Trưởng:

“Sao bọn họ đều không để ý đến ta?”

Hư Vân Chân Nhân cũng cảm thấy thất thố, ngưỡng cao cổ nhìn về phía lầu cao: “Người vẫn an hảo…”

Thư Thánh xua tay cười:

“Thôi được rồi. Không làm phiền các ngươi nữa, lần sau gặp”

Hắn nói xong, rầm một tiếng đóng cửa sổ lại.

Chúng tu sĩ bên dưới hai mặt nhìn nhau, lòng thầm nghĩ chẳng lẽ hai câu này có thâm ý gì? Lần tới là ngày hoàng đạo nào, có gì cần chú ý không?

Chấp Sự Trưởng Triệu Ngu Bình căng da đầu xin chỉ thị:

“Lễ nhạc chương một còn chưa tấu xong, hoa tươi chưa rải, lụa màu chưa bày, đằng sau còn sắp xếp sáu mục khác, giờ…”

Giờ đã tính là kết thúc rồi sao? Thấy sắc mặt chưởng môn không tốt, hắn không dám nói hết.

Hư Vân trầm mặc, ánh mắt rời khỏi Phi Vân Lâu, liếc mắt về hướng sau núi, cuối cùng thở dài nói:

“Giải tán đi”

 Viện Trưởng cười đáp:

“Vẫn là ngài có biện pháp”

Tiểu nhị tiệm cầm đồ Tiểu Chước mờ mịt.

Đây được tính là lễ tiết chu toàn sao? Rốt cuộc là có nói đạo lý hay không đây?

Nhưng hắn không thể không thừa nhận, cách này rất đơn giản.

Nếu mọi chuyện trước mắt đều đơn giản như vậy thì đã tốt.

Thư Thánh:

“Tiếp tục đi”

Hết chương 55.
Bình Luận (0)
Comment