Bầu không khí lại nhẹ nhàng trở lại, chưởng quầy tiệm cầm đồ tiến lên trước hai bước:
“Người của chúng ta, đã âm thầm tìm kiếm khắp Hoa Vi Thành, đều không phát hiện ra người có thói quen dùng bút với bút ý phù ý hệt như vậy”
Trong lòng hắn nghĩ không thông, người kia tư thái viết bùa điêu luyện, có lẽ thường xuyên luyện tập, trên thị trường lại không hề lưu thông phù chú của hắn. Rõ ràng rất nghèo nhưng vì sao lại không chịu vẽ phù đổi lấy linh thạch? Chẳng lẽ không cần tài nguyên tu luyện sao?
Nếu muốn quang minh chính đại tìm kiếm, cầm bức hoạ đi tìm kiếm, có thể dễ dàng tìm ra. Nhưng nhìn ý tứ của Thư Thánh, lão nhân gia người tạm thời không muốn để người khác biết, thậm chí không muốn người được tìm kiếm biết.
“Không phải hắn mua một cây cầm sao?”. Nam nhân mặc áo đỏ đội mũ xanh nói:
“Cầm các ngươi bán ra, bản thân tự tìm ra được chứ, truy tìm nguồn gốc có gì khó?’
Tiểu nhị Tiểu Chước đáp:
“Hoa Chưởng Quầy, cầm của ta, đương nhiên ta nhận ra. Nhưng giờ ở Hoa Vi Thành có hàng vạn cây Lục Y Đài, bởi Đăng Văn đại hội nên có rất nhiều âm tu tụ tập lại, chỉ vì muốn thỉnh giáo cầm kỹ của Diệu Yên tiên tử. Cái này khác gì bảo ta mò kim đáy bể!”
Nữ nhân có thân hình cao lớn, vai hùm lưng gấu nói:
“Hắn không phải cầm kiếm mua cầm sao? Lấy kiếm ra đây cho ta xem!”
Chưởng quầy tiệm cầm đồ đáp:
“Kiếm kia ta đã xem qua, quả thực chỉ là một thanh kiếm nát cấp thấp. Trương Thiết Tượng, ta biết ngươi có thể phân giải chất liệu thân kiếm và dấu vết sử dụng, suy đoán lai lịch người dùng kiếm, nhưng thanh kiếm kia không còn nữa”
“Không còn nữa?”
Chưởng quầy thở dài:
“Bị Vệ Bình mua đi mất rồi”
Mọi người ngạc nhiên.
Tiểu nhị tiệm bán gạo nhịn không được mà thốt lên:
“Lại là Vệ Bình, sao chỗ nào cũng thấy hắn!”
Thư Thánh ha ha cười lớn.
Những người khác lại cười không nổi. Chẳng lẽ thiếu niên phù sư kia không tìm ra nổi nữa sao?
Bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ, nếu Thư Thánh từ xa đến đây một chuyến mà lại ra về tay không, trong lòng phải thất vọng biết bao. Dù sao Thư Thánh cũng không còn trẻ nữa.
“Đừng vội. Ta cẩn thận hồi tưởng lại, lúc thiếu niên kia vào tiệm, trước vạt áo có một con hạc giấy màu đỏ, trước mắt không có vật chứng, chỉ có thể dựa vào ký ức của ta, nếu là nhớ lầm, tìm lầm người….”
Thư Thánh phất tay nói:
“Không sao, nói đi”
“Hạc giấy kia là một tấm phù. Năm đó chưởng môn Hư Vân thỉnh một vị phù sư Thư Viện ta làm ra một xấp, nhưng chỉ có người con gái duy nhất của hắn là Trần Hồng Chúc đang dùng. Vừa có thể truy tung vừa có thể truyền tin. Trần Hồng Chúc từ nhỏ được nuông chiều nên tính tình tuỳ hứng, thường hay gây hoạ, Hư Vân sợ nàng gặp nguy hiểm bản thân không đến cứu kịp nên mới để nàng mang theo bên người”
Chưởng quầy tiệm cầm đồ nhìn thần sắc kinh ngạc của mọi người, trong lòng có chút đắc ý:
“Phù này, Trần Hồng Chúc chỉ tặng cho một người!”
“Trước mặt thánh nhân mà còn úp úp mở mở!”. Chưởng quầy tiệm thịt cả mặt toàn thịt cười mắng.
“Không dám! Trần Hồng Chúc tặng cho một vị ngoại môn đệ tử, tên là Tống Tiềm Cơ, ta từng nghe đệ tử tuần núi Hoa Vi Tông nói chuyện phiếm, bảo rằng hắn lớn lên nhìn rất đẹp mắt, Trần đại tiểu thư mới tặng phù, để hắn ra vào tuỳ ý! Nhưng Tống Tiềm Cơ không phải phù sư, trước nay chưa ai từng thấy hắn viết phù, vậy nên ta không thể xác định”
“Nhưng Tống Tiềm Cơ này là một người nổi danh”. Viện Trưởng cười đáp:
“Nếu thật là hắn vậy thì dễ rồi! Đêm qua người này ở Hồ Dao Quang, hái mất đoá hoa bên mai tóc Phong Tử Y, nghe nói linh thú của nha đầu Phong gia là một con bạch hổ dị hoả trăm năm hiếm gặp, gan hắn rất lớn đấy”
Chưởng quầy tiệm son phấn thấy kỳ quái mà nói:
“Hắn cầm kiếm mua đàn tặng nữ tu, nhưng Trần Hồng Chúc không gảy đàn, Phong Tử Y càng không! Vậy hắn tặng ai?”
“Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là một vị nữ tu khác!”. Thư Thánh đột nhiên mở miệng, cầm tấm gian thương phù lên, lắc lắc:
“Tên hỗn trướng này. Lãng phí thiên phú, hoang phế thời gian, đương lúc niên hoa không ở nhà tu luyện, không viết phù luyện chữ, cả ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo bướm, gây chuyện thị phi!”
Nhưng ngữ khí lại không giống như tức giận thật, tựa như đang trách mắng hậu bối trong nhà. Viện Trưởng thầm nghĩ, đúng là hiếm có, Thư Viện có bao nhiêu đệ tử xếp hàng muốn nghe hắn mắng, đều không được nghe.
Tiểu Chước lại nghĩ, ngài ngoài miệng thì trách mắng chứ trong lòng nói không chừng lại đang thấy hắn giống ngài hồi trẻ.
Tiểu nhị thật ra không hiểu cái gì là ‘Đa tình’.
Trước đây nghe Viện Trưởng chê cười những người hao tổn tâm huyết cầu cơ duyên kia:
“Bọn họ cho rằng viết mấy bài thơ, vẽ mấy bức mĩ nhân đồ, xum xoe nữ tu đã là đa tình? Làm bộ làm tịch, vẽ hổ không thành thành vẽ chó, chỉ sợ càng khiến tiên sinh không vui”
Hắn cũng từnh hỏi Thư Thánh, thánh nhân nói:
“Đa tình không phải là thay đổi thất thường, hai lòng. Mà phải đối với thế giới này dạt dào tình cảm, tràn trề tuôn ra trên đầu ngòi bút, rơi xuống trang giấy, mới là ngôn từ bằng xương bằng thịt. Chỉ cần có cốt nhục, không cần nét nét không tì vết, lại càng không cần từng chữ phát lực”
“Trong lòng rốt cuộc có mấy phần tình, là thật hay là giả, lời nói ra miệng có thể lửa người khác nhưng bút viết trên giấy không thể lừa chính bản thân mình!”
Viện Trưởng đáp:
“Xem ra ngài rất hài lòng với hắn”
Thư Thánh lắc đầu:
“Còn quá sớm để nói hài lòng hay không, đối với Vệ Bình ta đã quan sát hắn không chỉ đôi ba ngày mà cả một năm nay, còn với Tống Tiềm Cơ, ta chưa rõ hắn là người như thế nào, ta còn muốn kiểm tra hắn thêm nữa”
“Ngài muốn xem biểu hiện thư hoạ của hắn sao?”
“Không, tấm phù này ta đã xem qua. Ta muốn xem những thứ không thể nhìn thấy trên mặt giấy, cái ta cho hắn mới là của hắn, nếu hắn ra tay cướp, thì hắn không có cái duyên này!”
Sau đó Thư Thánh liền nói một tràng, là thử thách, tính kế, hơn nữa còn là liên hoàn kế.
Nghe hắn nói xong, mọi người không khỏi lộ ra vẻ chua xót, bất cứ một tu sĩ nào muốn đăng tiên đồ, đều không thể từ chối sự mê hoặc này đi. Người kia chỉ là một thiếu niên, chứ không phải thánh giả.
Nghĩ đi nghĩ lại, các đại gia tộc vì muốn trải đường cho hậu bối nhà mình mà bày kế, diễn kịch, thủ đoạn vô số, những năm qua bọn họ thấy còn ít sao?
Vàng thật không sợ lửa, Tống Tiềm Cơ là sắt vụn hay là vàng thật, thử liền biết.
Tiểu Chước ngoài mặt gật đầu, trong lòng lại nghĩ ngài không hổ là tay câu cá già đời!
Thư Thánh tựa như biết bọn họ đang nghĩ gì, cười đáp:
“Mua danh chuộc tiếng, giả vờ thanh cao, ta gặp qua nhiều rồi. Lòng cảnh giác khó tránh khỏi hơi nặng. Mau đi đi, tiệm may chuẩn bị đạo cụ, Tiệm thịt Hoa lão bản, ngươi chuẩn bị nghề cũ đi, những người khác tuỳ thời hỗ trợ!”
“Thưa vâng!”
Thư Thánh phân phó xong, đứng lên dạo bước, hắn đẩy cửa sổ ra, nhìn về dãy núi xa xa.
Hoa Vi Tông nơi nơi đều là người chen chúc xô đẩy, chỉ có sau núi tĩnh mịch như xưa.
“Tên quỷ kia đến chưa?”. Thư Thánh hỏi.
“Tuy người của Tử Vân Quan không để lộ tin tức nhưng theo như tìm hiểu thì đêm qua đã đến sau núi,. Ngoại trừ chúng ta và chưởng môn Hoa Vi Tông, không có ai biết”. Viện Trưởng đáp.
Thư Thánh hừ nhẹ một tiếng.
“Hắn bám theo ta đến đây, còn muốn nhặt đồ làm sẵn! Lão già không biết xấu hổ!”
Không ai đáp lời, thần sắc mọi người đều phức tạp.
“Người này là ta tìm thấy trước, hắn nếu dám cướp của ta….”. Thư Thánh nghĩ đến chuyện liên quan đến Vệ Bình hồi năm ngoái, lành lùnh nói:
“Lão phu sẽ đem toàn bộ mặc trì hắt lên bàn cờ của hắn”