Bậc thang sau núi Hoa Vi không được lát đá, chỉ có mấy con đường mòn ngoằn ngoèo, bởi hẻo lánh vắng bóng người mà cây cỏ mọc um tùm.
Cho dù đang buổi sáng vào lúc ánh mặt trời mạnh nhất thì một khi tiến vào núi, vẫn bị những cây cổ thụ cao chót vót che phủ kín kẽ, tựa như đang đi trong vực sâu đen tối.
Hư Vân Chân Nhân và Tử Vân Quan Quan Chủ - Thanh Vi Chân Nhân đang sóng vai đi cạnh nhau trên con đường mòn không thấy ánh mặt trời.
Lúc này, bọn họ không hề có khí thế của một vị chưởng môn cai quản cả một tông môn hay của một cường giả đứng đầu cả một phương, sau lưng chỉ có hai vị tu sĩ trẻ tuổi đi theo.
Tư thế hai người kia trang nghiêm, bước đi vững vàng, trong mắt lại ánh lên vẻ chờ mong, rạng rỡ sinh động.
Một người mặc pháp bào màu xanh thiên thanh, hoa văn tinh xảo phức tạp, hiển nhiên đã tỉ mỉ chọn lựa, một người khác mặc đạo bào màu tím, mộc mạc thanh nhã, nhìn qua có dáng dấp còn trẻ tuổi mà đã trầm ổn, trưởng thành.
Nếu đã từng gặp qua bộ dạng của học sinh đang chuẩn bị cho đại khảo hạch lớn trong đời liền có thể hiểu được thần sắc phức tạp của bọn họ.
Cuối con đường núi, một tiểu lâu sơn son loang lổ lẳng lặng giấu mình giữa những cây cổ thụ tốt tươi.
Cả bốn người cùng dừng bước.
Thanh Vi xoay người về phía hai tu sĩ trẻ tuổi phía sau, nhàn nhạt nói:
“Có đạt được cơ duyên hay không đều do mệnh chú định, các ngươi cũng chớ cưỡng cầu”
Hư Vân có chút nghiêm nghị:
“Việc này nếu thành, tất nhiên mọi người đều vui mừng, còn nếu không thành, các ngươi cũng tuyệt đối không được tâm sinh vọng tưởng, không thể vì không cam lòng mà tiếp tục dây dưa. Hai người các ngươi nhớ kĩ chưa?”
Hai người đều chụp mắt cung kính đáp vâng.
Thanh Vi nhìn về phía tiểu lâu, hít sâu một hơi:
“Được rồi, bần đạo đến bái kiến trước…”
“Quan Chủ sư huynh!”. Một giọng nữ tử vang lên ngắt lời hắn, đột ngột thất lễ nhưng lại trong trẻo như tiếng chim hoàng oanh từ trong sơn cốc.
Chỉ thấy một thiếu nữ mặc hoàng sam vừa nhảy vừa chạy ra khỏi tiểu lâu, trên mặt mang ý cười:
“Các huynh muốn đi gặp sư phụ sao?”
Thiếu nữ mắt tròn mặt tròn, mày liễu cong cong, ngũ quan không thể tính là tinh xảo xinh đẹp nhưng lại có một loại linh khí vô cùng đặc biệt.
Ánh mắt nàng mang theo sự chờ mong, tựa như chim sẻ nhỏ trong tổ thấy sự việc mới lạ mà thò đầu ra nhìn. Tiểu lâu yên tĩnh và trang nghiêm nơi núi sâu như trở nên rực rỡ hơn.
Hai vị tu sĩ trẻ tuổi âm thầm cau mày, thầm nghĩ, sao lại có tiểu cô nương không biết lễ tiết như vậy, theo hầu bên cạnh Kì Quỷ, hô to gọi nhỏ như vậy còn ra thể thống gì nữa.
Nhưng sau đó, đợi đến khi thiếu nữ chạy đến trước mặt, hai người nhìn thấy nàng, chẳng những không có chút chán ghét nào mà thậm chí còn nhịn không được mà mỉm cười. Lòng thầm nghĩ về sau nếu có sư muội hoạt bát linh động, đơn thuần đáng yêu như vậy giúp châm trà cầm cờ, tiên đồ kì đạo khó khăn gian nan nhất định cũng vui vẻ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Thanh Vi Chân Nhân cười đáp:
“Li sư muội, ta và Hư Vân Chưởng Môn lòng nhớ mong sư bá, muốn đến bái phỏng, nhưng bọn ta miệng lưỡi vụng về, khô khan vô vị, sợ làm sư bá không vui…”
Thiếu nữ nghe hắn nói vậy, phảng phất như giờ mới nhìn thấy Tư Vân và hai vị tu sĩ trẻ tuổi, liền hành lễ chào hỏi.
Thanh Vi nói tiếp:
“Hai hậu bối trẻ tuổi này biết chút trận pháp, cũng hiểu kì thuật, chi bằng cho bọn họ vào, bồi sư bá đánh hai ván giải sầu. Ta đã dùng vọng khí thuật xem qua, trong mệnh bọn họ đều có tạo hoá. Triệu Lâm, Diêu An, mau tới đây chào hỏi Li sư muội”
Cái gọi là ‘biết chút” đương nhiên là cách nói khiêm tốn, nếu không phải là thiên tài chọn ra từ trăm vạn người, bọn họ nào dám đưa đến trước mặt Kì Quỷ.
Triệu Lâm mặc y phục xanh thiên thanh, Diêu An thì mặc đạo bào màu tím, hai người đang định tiến lên trước chào hỏi thì thiếu nữ đã cười đáp:
“Khách khí rồi. Ta sao có thể tính là đệ tử của sư phụ được? Chỉ là sư phụ tuổi tác đã lớn, bên người cần có một tiểu nha đầu giúp người châm trà pha nước, cầm cờ bưng thuốc, bồi chuyện góp vui mà thôi. Bản lĩnh chân chính của sư phụ, ta nửa điểm cũng không học được, quả thực không dám nhận một tiếng sư muội”
Hai người nghe nàng nói vậy, tuy không dám lộ ra thái độ tuỳ tiện nhưng bọn hắn đã sinh lòng khinh thường.
Không ngờ thiếu nữ đột nhiên chuyển chủ đề:
“Nhưng mà hai vị đạo hữu tới không đúng lúc rồi, sư phụ vẫn đang bệnh, vừa dùng qua đan dược, phân phó tạm thời không tiếp khách, thất lễ rồi!”
Lệnh đuổi khách sạch sẽ lưu loát.
Sắc mặt của Thanh Vi và Hư Vân vẫn như cũ, không lộ chút thất vọng nào, sắc mặt hai vị tu sĩ trẻ tuổi lại đỏ bừng.
Bọn họ chỉ sợ hôm nay biểu hiện không tốt, nào ngờ căn bản còn không bước vào cửa nổi.
Tu chân giới người người đều biết, Kì Quỷ đã bệnh rất nhiều năm, một người mang bệnh đã lâu, lấy lí do bị bệnh để từ chối, đã nói rõ hắn lười tìm lí do.
Hư Vân nghe thanh âm hoạt bát của thiếu nữ, đột nhiên có chút ngưỡng mộ.
Không biết là ngưỡng mộ Kì Quỷ bệnh đã lâu, hay ngưỡng mộ hắn dám nói thẳng như vậy.
Bởi hắn vẫn luôn rất mạnh, chẳng sợ bị người khác biết một ngày hắn uống thuốc mấy lần. Cho nên hắn ‘chẳng có việc gì là không thể nói với người khác’.
Nhớ đến bản thân mình sau khi đột phá thất bại không dám để người khác biết, chỉ có thể phái tâm phúc bí mật tìm kiếm tử hải liên hoa, lại bị Tiển Kiếm Trần biết, để cho một ngoại môn đệ tử đến truyền lời, đánh nát thể diện hắn.
Giống như bản thân hắn, ‘trăm thứ cố kỵ’ mới là thường thấy ở người tu chân, không dám bị bênh, không dám bị thương, sợ cường thù tới cửa, sợ địa vị không vững chắc.
Thanh Vi Chân Nhân đáp:
“Làm phiền rồi, vậy bọn ta liền cáo từ”
Diêu An đứng bất động tại chỗ, muốn nói lại thôi.
Triệu Lâm lại treo lên nụ cười hòng muốn bắt chuyện với nữ tư:
“Tiên tử, bọn ta….”
Thanh Vi bỗng nhiên quát lên:
“Khi trước đã nói gì?’
Hai người bị uy áp của hắn chấn động, đại kinh thất sắc, hoảng sợ hành lễ cáo lui.
Hư Vân từ ái mà cáo biệt thiếu nữ, cuối cùng còn liếc mắt nhìn tiểu lâu rợp bóng cây hoa.
Mỗi khi hắn tưởng rằng mình đã đứng đủ cao, làm chủ Hoa Vi Tông mà bễ nghễ tứ hải, bóng ma của những tiền bối này lại một lần nữa buông xuống, đè nặng lên đầu.
Bệnh lâu như vậy, rốt cuộc khi nào mới chết?
Tiển Kiếm Trần giờ ở nơi đâu, lại đến lúc nào mới chịu chết?
Hai người khi đến đầu ngẩng cao, khi về đầu cúi thấp.
Thanh Vi lạnh giọng an ủi:
“Đừng nản lòng, chuẩn bị cho tốt Kỳ Thí ở Đăng Văn nhã hội. Với thiên tư và khí vận của hai ngươi, cho dù không có cơ duyên, ngày sau tiên đồ cũng vẫn suôn sẻ”