Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 58 - Chương 58. Thu Hết Vào Mắt (2)

Chương 58. Thu hết vào mắt (2)
Chương 58. Thu hết vào mắt (2)

Diêu An chỉ cười khổ, lòng thầm nghĩ, mặc dù nói vậy nhưng so với y bát truyền thừa của Kì Quỷ, những cơ duyên khác đều chỉ là con đường mạt lưu.

Triệu Lâm thở dài đáp:

“Không biết lão nhân gia người rốt cuộc muốn thu nhận đồ đệ như thế nào”

Thiếu nữ mặc y phục vàng nhạt ôm một bó hoa dại, nhẹ bước nhảy vào trong tiểu lâu:

“Sư phụ, con đuổi bọn họ đi rồi!”

Trước bàn có một vị lão giả mặc hắc y, nghe thấy vậy liền quay đầu lại cười:

“Làm tốt lắm”

Thư Thánh dường như vĩnh viễn khí độ ung dung, mặc trường bào tuyết trắng chẳng chút tì vết, không dính bụi trần. Nhưng bản thân hắn lại tương phản, tựa như vĩnh viên không ngủ đủ, thân hình khô gầy, khuôn mặt đầy vẻ bệnh tật.

Thiếu nữ nghi hoặc:

“Con thấy hai người kia cũng không tệ, người thật sự không muốn gặp họ xem sao ư?”

“Chỗ nào không tệ?”

Thiếu nữ không cần nghĩ ngợi mà đáp:

“Bề ngoài trông cũng không tệ lắm! Còn chơi cờ thì thôi đi, chắc không đánh lại được con đâu”

Lão giả cười to, thiếu nữ đặt bó hoa dại trong lòng lên bàn, hai người ngồi đối diện mà bện vòng hoa, bầu không khí không giống sư đồ mà càng giống hai ông cháu hơn.

“Đêm qua mưa một trận lớn, sáng nay hoa khắp núi đều nở rộ!”. Thiếu nữ phủi nhẹ những giọt nước bám trên cánh hoa rồi vui vẻ nói.

Lão giả chợt đáp:

“Đêm qua đáng lẽ không nên mưa”

“Cái gì?”

Lão giả trả lời:

“Mưa, là vì có người đang đợi”

Thiếu nữ mờ mịt:

“Tâm ý cũng có thể khiến cho thiên địa biết được, tu vi người kia nhất định rất cao phải không?”

“Chưa chắc”. Lão giả lắc đầu, đang định nói gì đó thì chợt ho khan kịch liệt, tựa hồ như muốn ho ra cả lục phủ ngũ tạng.

Thiếu nữ thuần thục giúp hắn vỗ lưng thuận khí, dâng lên trà dược:

“Sư phụ, nghe nói Diệu Yên tiên tử ở rừng trúc sau núi, có cần mời nàng đến gảy một khúc giúp người điều hoà linh khí không?”

Lão giả xua tay:

“Không! Không chết nổi, không chết nổi!”

Sắc mặt thiếu nữ vẫn âu lo.

Lão giả cuối cùng cũng thở lại được, cười đáp:

“Tiểu Li, bậc tiên hiền có câu ‘Trời muốn giáng sứ mệnh xuống người, trước phải khổ về tâm trí, đói khát về thể xác’. Lão phu những năm qua chịu đựng bệnh tật giày vò, đều vì tích góp phúc báo về sau!”

“Người còn cười nói được. Phúc báo gì, đáng để sư phụ phải cực khổ như vậy?”

Kì Quỷ nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Sau tầng mây, mơ hồ có thể thấy được đấu củng kim sắc của Phi Vân Lâu

“Vậy đương nhiên là, tức chết toàn bộ đám ‘Lão bất tử’, thu nhận đồ đệ đắc ý nhất trên thế gian, dẫn hắn tới trước mộ phần của ‘Đa tình tử’ chơi cờ!”

----------

Đương lúc hoàng hôn, ngoại môn đệ tử tan làm.

Trước cửa Tống Viện lui tới tấp nập, không bao lâu, đám người xếp thành một hàng dài dọc theo con đường mòn nở đầy hoa tươi.

Đây là thời gian giải đáp thắc mắc cố định mỗi ngày, nếu tới sớm hơn thì Tống sư huynh còn đang bận làm ruộng sẽ không ngẩng đầu lên tiếp, nếu tới muộn hơn thì đúng lúc Mạnh sư huynh chuẩn bị bắc nồi nấu mì, hắn sẽ hung ác đuổi khách.

Một túi hạt giống, một câu hỏi, hỏi xong hành lễ lập tức rời đi. Không có ai không trân trọng chút thời gian này, cũng chẳng có ai dám làm chậm trễ thời gian của người khác.

Không được ồn ào, không được chen hàng, những quy tắc này mặc dù không được quy định rõ ràng nhưng đám đệ tử đều ngầm tuân theo.

Nhưng hôm nay lại xuất hiện một việc ngoài ý muốn.

Một tu sĩ lạ mặt có vẻ ngoài giản dị, quần áo cũ nát trà trộn vào trong đám người, bởi hành vi đáng ngờ nên bị mọi người nghi ngờ muốn làm điều bất lợi với Tống sư huynh, suýt chút nữa thì bị đánh cho một trận.

Người kia vội vàng chứng minh thân phận:

“Chư vị đạo hữu, trước đừng động thủ! Ta là tu sĩ Không Ngô Phái ở tam sơn đảo ngoài hải ngoại, ta cũng tới tham gia Đăng Văn nhã hội, thiệp mời ở đây, thỉnh xem!”

Hắn không ngừng móc đồ ra từ trong túi trữ vật, bản đồ hải đảo, vé đi thuyền, mộc bài ký hiệu môn phái… đủ thứ linh tinh vụn vặt.

Chu Tiểu Vân nhận lấy thiệp mời mở ra xem, xác định không có vấn đề gì liền hạ lệnh mọi người dừng tay, nghi hoặc hỏi:

“Vị đạo hữu này, khách điện đều ở nội môn trên núi, nơi này là ngoại môn, ngươi tới đây làm gì?”

Người kia vẫn ôm đầu, rụt rè đáp:

“Ta nghe nói chỗ này của các ngươi chỉ cần giao một túi hạt giống, tìm một vị sư huynh họ Tống liền có thể giám định bảo vật, giải đáp nghi hoặc đúng không?”

“Thời gian hỏi đáp của Tống sư huynh có hạn, ngươi có việc gì, vẫn là nên quay về môn phái của mình, trực tiếp hỏi sư trưởng đi thôi”. Có người muốn đuổi hắn đi, sốt ruột mà thúc giục.

Còn có đệ tử cười rộ lên, lòng thầm nghĩ đây là tiểu môn phái ở đâu ra vậy, tu sĩ nghèo rớt, so với ngoại môn đệ tử bọn họ còn kém hơn.

Ai ngờ người kia đột nhiên đấm ngực dậm chân, kêu khóc:

“Hỏi không được nữa rồi, cả môn phái chỉ còn có mỗi một mình ta đến được đây!”

“A? Những người khác đâu?”

Mọi người hoang mang, không biết hắn vì sao lại kích động như vậy.

“Chúng ta gặp phải một bầy hải thú trên biển, không ai chạy thoát được, đều chết cả rồi, chỉ còn mình ta sống sót thôi!”. Người kia lấy tay áo che mặt, nức nở khóc:

“Toàn bộ môn phái chúng ta từ trên xuống dưới thêm cả đạo đồng luyện đơn, tổng cộng chỉ có mười người”

Hắn nói được một nửa liền nhịn không được mà chêm thêm vào thổ ngữ quê hương:

“Sư phụ bảo không kỳ vọng bọn ta làm rạng danh tổ tông, chỉ cầu được một lần nhìn thấy thế giới rộng lớn ngoài kia, bình an về nhà! Sớm biết kết cục thế này, hôm ấy không nên ra biển, Vương Thổ Căn ta sao số khổ thế này, Đạo tổ bất nhân quá….”

Một đám ngoại môn đệ tử trẻ tuổi chân tay luống cuống, tiếng khóc kia tựa như có sức lan toả kỳ dị, không biết vì sao, khiến trong lòng người nghe trỗi lên nỗi chua xót đồng bệnh tương liên.

Chu Tiểu Vân đưa khăn tay tới:

“Vị đạo hữu này, ngươi trước tiên đừng khóc nữa, hít sâu một hơi. Giờ người tìm Tống sư huynh có việc gì”

Vương Thổ Căn lung tung lau mặt, trong mắt ánh lên niềm hy vọng:

“Môn phái bọn ta có một bảo bối do tổ sư gia truyền lại, sư phụ cũng không biết nó là thứ gì, ta muốn nhờ Tống sư huynh thẩm định giúp xem nó đáng giá bao nhiêu, chỉ cần có thể tích đủ lộ phí quay về, ta liền bán nó!”

“Trong Hoa Vi Thành có tiệm cầm đồ”. Có đệ tử lên tiếng kiến nghị.

Rất nhanh liền bị người khác phủ định:

“Hắn là người hải ngoại lại thành thật, nào dám vào tiệm cầm đồ lớn? Không phải tìm đến cửa cho người ta lừa sao?”

Vương Thổ Căn vội gật đầu:

“Từ sau khi ta tới đây, ngày nào cũng nghe nói danh tiếng tốt của Tống sư huynh, ta liền tin hắn”

Chu Tiểu Vân kéo hắn xuống hàng cuối cùng:

“Ngươi trước đợi một lát đã. Nếu Tống sư huynh giải đáp cho người phía trước xong mà còn chưa bắt đầu ăn mì thì ta sẽ mang ngươi vào”

“Hảo tiên tử! Ngươi là bồ tát sống!”

“Đừng bái ta nữa, Lý sư đệ, ngươi đi Tàng Thư Lâu mượn quyển ‘Cẩm nang phòng chống lừa gạt cho tu sĩ hải ngoại khi lên bờ’ cho vị đạo hữu này”

Vương Thổ Căn vội vàng cảm ơn, chạy đến trước mặt mỗi người hành lễ.

Ai ngờ rằng, hắn đang âm thầm quan sát hoàn cảnh ngoại môn, quan sát phản ứng của mỗi đệ tử.

Từng ngọn cây ngọn cỏ trước cửa Tống Viện, hắn đều đã thu hết vào đáy mắt, đều ở trong lòng.

Hết chương 58.
Bình Luận (0)
Comment