Thứ được tìm kiếm nhiều nhất cũng như khó mượn nhất trong Tàng Thư Lâu Hoa Vi Tông chính là công pháp bí tích, còn lại những loại như Tu chân giới du ký, tạp ký, bản đồ hay sách giải trí đều cả năm không ai quan tâm.
Như quyển ‘Cẩm nang phòng chống lừa gạt cho tu sĩ hải ngoại khi lên bờ’ còn đóng bụi cả lớp. Vì thế, nhờ tình hữu nghị giúp đỡ người nghèo khổ của đệ tử ngoại môn mà Vương Thổ Căn đã có được tuyển tập ‘Bách khoa toàn thư’ này, tổng cộng có mười bốn quyển, bao gồm hai mươi bản dịch với những ngôn ngữ khác nhau, xếp chồng lên nhau cao đến nửa người.
Tứ đại châu Đông Tây Nam Bắc đất rộng người đông, gọi chung là Đại lục. Trên biển, ngoại trừ vài đảo do cường giả Nguyên Anh kỳ tự chiếm lấy xưng vương, phần lớn các đảo nhỏ khác đều có ít tài nguyên tu luyện, linh khí mỏng manh và rất hoang vắng.
Có đảo nhỏ phụ thuộc vào môn phái thế gia trên đại lục. Có đảo thì lại trôi nổi trên biển theo dòng hải lưu, ẩn giấu trong làn sương mù, trên bản đồ khó mà tìm thấy.
Nghe nói mấy trăm năm trước, có một vị tu sĩ xuất thân từ hải ngoại hành tẩu nơi tứ đại châu, đã bị sốc khi phát hiện sự phức tạp khôn cùng của đại lục, các tu sĩ đại lục vì tranh giành tài nguyên mà đấu đá lẫn nhau, thủ đoạn lừa dối xuất hiện không ngừng. Vị tu sỉ hải ngoại sinh trưởng nơi hoàn cảnh đơn thuần, cả đời chỉ gặp không quá trăm người nên căn bản không thích nghi kịp.
Sau khi trải qua nhiều gian khổ, đạt được công thành danh toại, hồi ức lại những giáo huấn thảm khốc huyết lệ khi còn trẻ, hắn đã viết nên bộ sách này.
Bộ sách vạch trần hàng trăm loại thủ đoạn lừa gạt, như tiên nhân nhảy, ăn vạ bộ, nhằm mục đích cổ vũ tu sĩ hải ngoại đời sau, có thể giống như người viết nên bộ sách này, không sợ trắc trở mà đạt thành đại đạo.
Bộ sách sau khi ra đời ngay lập tức trở thành một tuyệt phẩm khích lệ nhân tâm vô số hải ngoại tu sĩ, là ngọn hải đăng trên con đường tu luyện và là thứ đáng phải đọc một lần trong đời.
Khi hoàng hôn dần buông xuống, những cơn gió chiều cuốn theo mùi hương hoa dịu mát, nơi cửa Tống Viện, đội ngũ xếp hàng dần dần ít đi.
Nhóm đệ tử ngoại môn vừa nói vừa cười, không để ý đến người hải ngoại nghèo khổ kia.
Vương Thổ Căn không có việc gì để làm, ngồi trên mặt đất, tùy tay lật một quyển ra xem, bất tri bất giác, xem đến mê mẩn.
Quyển sách dài cả ngàn chữ nhưng khái quát lại chỉ bốn điều:
Điều thứ nhất, đừng tin người đồng hương.
Điều thứ hai, đừng tin người đại lục.
Điều thứ ba, đừng tin bất kì kẻ nào.
……
Điều cuối cùng, dù cho người khác có hàng ngàn hàng vạn biện pháp hố ngươi, lừa ngươi, khinh ngươi, bẫy ngươi, hại ngươi như thế nào đi nữa, chỉ cần ngươi vùi đầu nỗ lực tu luyện, thì cũng như thiếu niên sẽ luôn có ngày xuất đầu, vàng sẽ luôn có lúc sáng lên, sớm muộn gì ngươi cũng có thể hướng những kẻ khinh thường ngươi mà chứng minh rằng:
Bọn họ đúng!
Vương Thổ Căn cơ hồ ôm hận phun huyết, này canh gà có độc.
Đột nhiên, hắn cảm thấy không thích hợp, hắn lật lại trang đầu cuốn sách và thấy bút danh tác giả, chỉ ba chữ vô cùng đơn giản: Đa Tình Tử.
Quả nhiên là người đó. Hắn nuốt búng máu trở về. Đương thời có rất ít người còn biết đến cái bút danh này, nhưng hắn biết.
Đa Tình Tử, không phải chính là biệt hiệu của Thư Thánh khi còn trẻ sao?
Trong cuốn sách có nhắc đến một đỉnh núi mỹ lệ tựa như tiên cảnh nơi hải ngoại, không phải chính là ‘Họa Xuân Sơn’ hiện đang nằm trong giới tử không gian của Thư Thánh sao?
Nguyên lại, Thánh nhân năm đó tới đại lục lại bị lừa thê thảm như vậy. Vương Thổ Căn nghĩ thầm, trách không được khi về già lại đa nghi đến thế, muốn nhận đồ đệ còn phải khảo nghiệm tâm tính đối phương, yêu cầu ta tới kiểm tra Tống Tiềm Cơ.
Hắn nhìn về hướng cửa hẹp nơi Tống Viện, chỉ thấy từng dây leo xanh biếc từ trong tường leo ra, nhất thời có chút đồng tình với người trẻ tuổi cái gì cũng không biết ở bên trong.
Có thể viết ra Bộ cẩm nang giúp hiểu rõ nhân tính ,phòng chống lừa gạt, có thể hóa giải mọi loại mánh khóe trên đời, hiện tại lại tới thiết kế khảo nghiệm một tu sĩ mới mười lăm, mười sau tuổi thì ai mà chịu nổi chứ?
“Đến phiên ngươi rồi, mau đi đi”. Thanh âm Chu Tiểu Vân đánh thức hắn.
Hắn đóng quyển sách lại, ngẩng đầu lên. Đám người trước cửa Tống viện đã giải tán, chỉ còn lại mấy cây Phượng tiên hoa vẫn lay lắt trước gió.
Chu Tiểu Vân dặn dò:
“Trên đại lục thâm hiểm hơn so với ngoài hải ngoại, ngươi trước cất chỗ sách này vào túi trữ vật trước đi, buổi tối trở về xem thêm mấy lần, nhất định phải nhớ kỹ”
Vương Thổ Căn nở nụ cười hầm hậu thuần phác:
“Đa tạ tiên tử, ta hiểu được”
“Không cần cảm tạ ta, muốn cảm tạ liền cảm tạ Tống sư huynh rộng lượng, hảo tâm dạy dỗ không phân biệt bất kỳ ai, ngươi có vấn đề gì thì nhanh lên hỏi cho xong đi, không nên chậm trễ nữa. Vào đi thôi”
Vừa bước vào cửa, Vương Thổ Căn nhất thời giật mình.
Cả tiểu viện ngập tràn màu đỏ và xanh. Trên trời dưới đất không biết trồng bao nhiêu loại hoa và rau.
Hắn gặp qua nhiều chuyện trên đời, nhìn thấy không ít linh dược viên của luyện đan sư, bách hoa viên của nữ tu. So về linh khí dồi dào hay so về chủng loại đa dạng quý hiếm thì gian tiểu viện này đều hết sức bình thường.
Nhưng nơi này lại có thứ mà những địa phương kia không có được, dù cho có dùng Tụ linh trận cũng không thể thay thế được. Đó là Sinh Mệnh Lực.
Mênh mông Sinh Mệnh Lực chưa thành hình, nguyên thủy nhất, tự nhiên nhất.
Hắn phảng phất thấy cả mùa xuân nằm trọn trong tiểu viện.
“Vị đạo hữu nơi hải ngoại này, quy củ nơi đây ngươi cũng đã biết đúng không?”
Hắn nhìn theo hướng âm thanh phát ra. Vị vừa nói là một thiếu niên bộ dáng mười bốn mười lăm tuổi, lại đã có tu vị Trúc Cơ kỳ, ngũ quan thanh tú, khí thế oai hùng, mang theo phong thái đại mã kim đao đứng phía dưới giàn hoa, ánh mắt sáng ngời sắc nhọn, rất có lực áp bách.
Đúng là hậu sinh khả úy. Vương Thổ Căn không khói tán thưởng một câu trong lòng.
Nhưng căn cứ theo tin tức mà bọn họ âm thầm tìm hiểu được, người này cũng không phải là Tống Tiềm Cơ mà giống như là thuộc hạ của Tống Tiềm Cơ, tên là Mạnh Hà Trạch.
“Đây là hạt giống cà chua chỉ có ở hải ngoại, dâng lên cho Tống sư huynh”. Hắn đưa lên túi trữ vật, hướng mắt nhìn về người phía sau lưng vị thiếu niên oai hùng này.
“Có vấn đề gì thì hỏi đi. Nhanh chút”. Mạnh Hà Trạch kiểm tra qua hạt giống, sau đó liền xoay người đi vào phòng bếp nấu mì.
Dưới giàn hoa chỉ còn lại hai người, một đứng một ngồi.
“Tại hạ đến giám bảo, muốn nhờ Tống sư huynh nhìn xem giúp vật này”. Vương Thổ Căn tiến sát vào một chút, bất động thanh sắc đánh giá Tống Tiềm Cơ.
Ánh hoàng hôn chiếu nghiêng xuống, người nọ dựa vào đệm mềm trên ghế, nhìn ngắm ánh hoàng hôn, hai mắt khẽ híp lại, tư thái thả lỏng hưởng thụ.
Có vẻ như mới vừa từ đồng ruộng đi ra, ở mặt và ở giày đều dính chút bùn đất nhưng hắn không thèm quan tâm.
“Được, để ta nhìn xem sao”. Người nọ mở miệng, âm thanh thật ôn hòa.
Vương Thổ Căn kinh ngạc. Hắn rõ ràng thật dễ nói chuyện, tính tình cũng không tồi. Nhưng vì cái gì lại khiến cho những ngoại môn đệ tử kính trọng hắn như thế, đến cả cái vị cứng đầu Mạnh Hà Trạch kia cũng tin phục hắn đến thế?