Một thanh thạch kiếm dài nửa tấc được đặt vào lòng bàn tay Tống Tiềm Cơ.
Ngay khi Tống Tiềm Cơ vừa chạm vào nó liền ngồi thẳng dậy, thần sắc trở nên ngưng trọng.
Hắn đối mặt với hoàng sắc quang mang của hoàng hôn, nhẹ nhàng chuyển động thạch kiếm. Thân kiếm nhỏ xinh tinh tế, mặt ngoài thô ráp giống như hoa văn của vật liệu đá, phải nhìn thật kỹ mới có thể nhìn thấy trên đó là những phù văn vô cùng tinh vi.
Đời trước hắn đã từng thấy qua thứ này. Nó có uy lực cường đại nhưng lại không có phân chia cấp độ nào cả. Nhỏ máu là dùng được, nhưng không thể nhận chủ.
Ai có được cũng đều có thể sử dụng. Ai có được thì sẽ là của người đó. Chính hai đặc điểm này mà kiếp trước làm nó qua tay rất nhiều người, gây nên bao đợt tinh phong huyết vũ xong rồi biến mất không tăm tích.
Tống Tiềm Cơ cũng từng muốn có nó mà không được, cuối cùng lại nằm ở trong tay Chúa cứu thế Vệ Chân Ngọc.
“Ngươi từ chỗ nào có được nó?”
“Môn phái chúng ta truyền thừa xuống”
Vương Thổ Căn thấy sắc mặt hắn biến hóa, liền biết hắn biết nhìn hàng, không khỏi thầm khen hảo nhãn lực.
“Môn phái các ngươi ở nơi nào?”. Tống Tiềm Cơ hỏi.
Vương Thổ Căn báo ra một cái tên hải đảo rất dài và thật khó đọc.
Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, ta chưa bao giờ nghe đến cái tên này, chắc là một hải đảo hẻo lánh. Hắn hỏi:
“Ngươi từ nhỏ lớn lên ở trên đảo, đây là lần đầu tiên đến đại lục đúng không?”
“Đúng vậy”. Vương Thổ Căn vội vàng gật đầu không ngừng.
Tống Tiềm Cơ nghĩ nghĩ, lại hỏi:
“Ở nơi đó của các ngươi có một năm bốn mùa rõ ràng không? Mùa mưa kéo dài bao lâu? Chất lượng đất thế nào? Ngoài đồng loại cây gì thu hoạch nhiều nhất, một năm bao nhiêu vụ? Chủng đồ ăn và món chính là những loại nào?”
“A. Cái này, cái này…”. Vương Thổ Căn đại kinh thất sắc, nhất thời mồ hơi tuôn ra như mưa.
Nếu Tống Tiềm Cơ hỏi hắn về truyền thừa môn phái, tu luyện công pháp gì, dùng pháp khí gì, trên đảo có mỏ linh thạch nào không thì hắn tất nhiên sẽ đối đáp trôi chảy vì hắn đã chuẩn bị từ trước nên không sợ.
Nhưng chất lượng đất với mùa mưa kéo dài bao lâu là cái vấn đề gì? Có Đạo Tổ làm chứng, thật sự có tu sĩ quan tâm những thứ này sao?
Hắn bỗng cái khó ló cái khôn, án theo phong thổ khí hậu Họa Xuân Sơn mà nói, sau khi nói xong vẫn còn lo lắng, sợ Tống Tiềm Cơ nghi ngờ, liền vội vàng đổi chủ đề khác:
“Tống sư huynh, rốt cuộc đây là thứ gì? Sư phụ ta cũng không biết?”
Tống Tiềm Cơ thở dài, nghe thấy ở chỗ hắn không có đồi trọc để trồng cây liền không hỏi thêm nữa, chỉ trả lời:
“Đây là phù kiếm. Ngươi nếu muốn dùng chỉ cần nhỏ máu kích phát là được. Khi cùng người đấu pháp, chỉ cần kích phát nó sẽ giúp tăng tu vị lên một đại cảnh giới, tuy thời gian hiệu lực chỉ kéo dài nửa nén hương nhưng nếu sử dụng tốt cũng đủ để chuyển bại thành thắng hoặc chạy ra một đường sinh cơ”
“Thật sao? Nó đáng giá vậy sao? Có đến 30 linh thạch không?”. Trong lòng Vương Thổ Căn kinh ngạc, đúng là người thành thật, biết gì nói hết, nhưng trên mặt hắn lại nở nụ cười ngây ngô.
“Rất đáng giá. Ba trăm cũng đáng. Mà ba nghìn cũng đáng”. Tống Tiềm Cơ xem ở việc hắn đưa tới hạt giống cà chua mới lạ mà lắm miệng một câu:
“Ngươi cầm lấy nó đi hiệu cầm đồ ở Hoa Vi Thành, để bọn họ mở đấu giá hội, tự nhiên có thể đổi lấy rất nhiều chỗ tốt. Nhưng theo như ý kiến của ta thì ngươi vẫn nên lưu nó lại để phòng thân”
Vương Thổ Căn vẻ mặt đưa đám nói:
“Tống sư huynh, người môn phái ta đều đã chết cả rồi, chỉ còn mình ta ở đại lục tu luyện có ý nghĩa gì chứ, ta chỉ muốn đổi lộ phí để về đảo. Ta không dám đi hiệu cầm đồ, không bằng ngươi cho ta hai mươi linh thạch, ta đem bảo bối này bán lại cho ngươi”
Lời nói này bao hàm rất nhiều ẩn ý.
Thứ nhất, hắn tu vị thấp kém, tầm nhìn thiển cận, người mang theo cự bảo mà không biết, rất dễ bị lừa.
Thứ hai, hắn đã không còn người thân nào, dù cho có bị người khác giết người đoạt bảo, chết ở đại lục, cũng sẽ không có ai giúp hắn báo thù, người đoạt bảo có thể kê cao gối mà ngủ.
Thứ ba, bỏ ra hai mươi linh thạch mua một kiện chí bảo đấu pháp, ai mà không muốn chứ?
Tống Tiềm Cơ lại nói:
“Không được”
“Vì sao không được?”. Vương Thổ Căn kinh hãi.
Tống Tiềm Cơ lắc đầu:
“Ngươi cho ta hạt giống, ta giúp ngươi giám bảo. Chuyện này kết thúc tại đây”
Hắn đem phù kiếm ném lại cho Vương Thổ Căn.
“Đợi đã, Tống sư huynh”
Vương Thổ Căn vội vàng đón lấy, nghĩ thầm, thứ gì ngươi cũng dám ném, ngươi nghĩ nó là khoai tây trong đất sao?
“Tiểu Mạnh”. Tống Tiềm Cơ trực tiếp hô:
“Tiễn khách”
Mạnh Hà Trạch trước người vẫn còn cột lấy tạp dề, hấp tấp chạy ra, hét lớn:
“Để ta nhìn xem là ai không muốn rời đi?”
Vương Thổ Căn bị đuổi ra ngoài. Từ lúc theo lời Thư Thánh mở hắc điếm, làm chưởng quầy cửa hàng son phấn, hắn đã rất nhiều năm không có bị người đuổi đi.
Hơn thế nữa là bị người cầm nồi to sạn cùng với muôi vớt đuổi đi, giống như đuổi một con chó hoang vậy. Phiến lá cây đậu que ngoài cửa lắc nhẹ theo gió, giống như đang cười nhạo hắn.
Tâm tình hắn bỗng trở nên phức tạp, Tống Tiềm Cơ nếu chịu bị dụ hoặc, hắn tự nhiên sẽ đau lòng tiếc hận. Nhưng Tống Tiềm Cơ lại không động tâm chút nào, làm hắn cảm thấy như mình đến không một chuyến, không có chút cảm giác thành tựu nào.
Vương Thổ Căn cúi đầu đi về phía trước, suy nghĩ về kế hoạch thứ hai của mọi người trong hắc điếm, không để ý suýt nữa thì đụng phải một nữ tu.
“Thất lễ”, Hắn xin lỗi.
“Không có gì”. Nàng kia thấp giọng nói.
Đầu nàng đội mũ có rèm che bằng lụa mỏng, mặc một thân váy trắng đơn giản làm tôn lên vòng eo tinh tế một tay có thể ôm trọn hết.
Đường mòn hoa tươi này chỉ thông tới Tống viện, Vương Thổ Căn nghĩ thầm, không biết nàng vì sao lại phải che mặt và vì sao lại tới tìm Tống Tiềm Cơ.
Bỗng nhiên, hắn thấy trong ngực nữ tử ôm theo một chiếc cầm, mắt hắn liền sáng ngời.
Là Lục Y Đài.
Đăng Văn nhã hội Cầm thí sắp tới, Hoa Vi Tông có vô số âm tu, vô số cây cầm. Nhưng cầm do Tiểu Chước của hiệu cầm đồ hắc điếm chế tác sẽ cùng những cây cầm khác có khác biệt rất nhỏ.
Vào buổi tối, vị nữ tu này còn mang theo Lục Y Đài tới bái phỏng Tống viện, tất nhiên là có quan hệ mật thiết với Tống Tiềm Cơ.
Chẳng lẽ Tống Tiềm Cơ phải cầm kiếm để mua cầm chính là vì người này sao?
Nàng nhất định là một vị mỹ nữ tuyệt sắc.
Chẳng lẽ hắn không tham tài bảo mà tham hoa, háo sắc sao?
Lúc trước hắn nói Diệu Yên không đẹp chỉ là vì hắn không thích những nữ tử cao quý xuất trần.