Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 61 - Chương 61. Lâm Thời Đổi Kế (1)

Chương 61. Lâm thời đổi kế (1)
Chương 61. Lâm thời đổi kế (1)

Vương Thổ Căn chỉ là tên giả, tên thật của hắn là Hoa Lục, là chưởng quầy tiệm son phấn hắc điếm, lên tiếng hỏi:

“Vị đạo hữu này, ngươi là muốn tìm Tống Tiềm Cơ sao?”

Nữ tử kia không nói gì, dùng sức ôm chặt cây đàn trong ngực, đến mức trắng cả mấy đầu ngón tay.

“Ngươi đừng sợ, ta không phải người xấu!”. Hắn lộ ra nụ cười hàm hậu:

“Ta cũng mới đi ra từ Tống Viện, Tống sư huynh còn đang ăn mì. Không biết tiên tử là tu sĩ phái nào, tìm Tống sư huynh có việc gì? Ta và hắn thân quen, có thể giúp ngươi truyền lời”

Nữ tử kia hiển nhiên không tin, kiên quyết thấp giọng cự tuyệt:

“Không cần”

Hoa chưởng quầy sờ sờ mặt, lòng thầm nghĩ người này lòng phòng bị quá nặng, không dễ lừa như Chu Tiểu Vân ban nãy, đáng tiếc chính mình dịch dung thành bộ dạng nghèo nàn quê mùa, người ta không thèm để tâm cũng đáng đời.

Đáng lẽ nên để tiểu nhị tiệm bán gạo Tiểu Mĩ tới, tiểu tử kia miệng lưỡi trơn tru, giỏi lấy lòng các nữ tu xinh đẹp.

Trong “Cẩm nang phòng chống lừa gạt cho tu sĩ hải ngoại khi lên bờ” đã nói, hợp tác gây án tiện lợi chính ở chỗ này: mỗi tên một việc, phát huy sở trường bản thân, người này không được còn có người phía sau.

Hắn mỉm cười cáo từ, ghi nhớ kĩ thân hình, cách ăn mặc của đối phương.

Hà Thanh Thanh đối diện với của son đóng chặt của Tống Viện, do dự hồi lâu, tay nhấc lên hại hạ xuống.

Sắc trời càng ngày càng tối, gió thổi qua cành hoa, trăng sáng chiếu lầu tây. Nàng ôm gối ngồi bên cạnh hàng rào trúc, ngắm nhìn phượng tiên hoa nở rộ dưới ánh trăng. Tư thế y hệt lần trước nhưng tâm thái lại hoàn toàn bất đồng.

Bên kia cửa, Mạnh Hà Trạch đi lại trong viện.

Từ sau khi đột phá, ngũ cảm của hắn càng mạnh hơn, biết rõ có người đang ở ngoài cửa nhưng lại theo bản năng không muốn để ý tới.

Ai biết được lại là người từ đâu đến muốn gây phiền phức cho Tống sư huynh.

“Tống sư huynh, ngày mai đệ phải đi thi đấu rồi”. Mạnh Hà Trạch có chút thấp thỏm:

“Đệ lần này có được không?”

Tống Tiềm Cơ đang ăn mì, không trả lời.

Giờ Thìn sáng mai, Võ Thí của Đăng Văn nhã hội bắt đầu thi đấu. Phần thưởng phong phú, quy tắc đơn giản, cứ hai người một cặp, người thắng được vào vòng tiếp theo.

Mạnh Hà Trạch lúc này không cần hồi đáp, chỉ muốn tâm sự:

“Đệ đợi ngày này đã lâu lắm rồi. Đệ rời xa cố hương đến đây cầu tiên đồ. Vốn tưởng rằng có thể vào nội môn, ai ngờ cứ loanh quanh mãi nơi ngoại môn. Vốn tưởng rằng chỉ cần chăm chỉ làm công, chăm chỉ tu luyện liền có cơ hội, ai ngờ ngày qua ngày mãi vẫn như vậy, vất vả mãi không thôi. Mãi cho đến khi hai chúng ta bị Triệu Ngu Bình tính kế, cùng rơi xuống vực sâu… Đệ không biết nếu không có sư huynh thì hiện giờ đệ phải trải qua những ngày tháng như thế nào nữa. Kiếp trước đệ nhất định đã làm rất nhiều việc tốt, kiếp này mới gặp được sư huynh”

Tống Tiềm Cơ lòng thầm nghĩ, kiếp trước sao ta không nhìn ra, Tà Đạo Chi Chủ như ngươi còn đa sầu đa cảm thế.

Mạnh Hà Trạch tiếp tục nói:

“Đệ cần cơ hội ở Đăng Văn nhã hội, cần phần thưởng là công pháp và tài nguyên tu luyện, vô số người giống như đệ đều cần. Nhưng dựa vào cái gì mà những thứ đồ kia đều vĩnh viễn nằm trong tay người khác? Nếu có một ngày đệ siêu phàm nhập thánh, nhất định sẽ đổi lấy nhật nguyệt mới, càn khôn mới, để tu sĩ thiên hạ ai ai cũng đều có thể luyện công pháp của đệ, không cần cho đệ linh thạch, cũng không cần làm việc cho đệ!”

Mong sao có được ngàn vạn gian nhà lớn, để giúp cho các hàn sĩ trong thiên hạ đều được vui vẻ mặt mày.

Tống Tiềm Cơ cười đáp:

“Thật sự đến lúc đó thì cho dù ngươi có nhượng bộ thì ngươi còn phải nuôi môn phái, đệ tử, hậu bối gia tộc. Bọn họ chịu nhường sao?”

Mạnh Hà Trạch nghĩ thầm, vậy đệ không cần môn phái, không thu nhận đệ tử, không sinh hậu bối nữa, ta chỉ cần nuôi sư huynh là đủ rồi.

“Không biết ngày mai sẽ đụng phải ai… Nhưng dù gặp ai cũng không sao, coi như hắn xui xẻo! Đệ cần đánh bại toàn bộ đối thủ, giành được thắng lợi cuối cùng”

Trước mắt là bước ngoặt lớn trong đời và vô số trận chiến, bất luận lời ngươi nói có bao nhiêu nhàm chán hay thiếu suy nghĩ, vẫn hi vọng có người ngồi bên lắng nghe. Cho dù người đó có không làm gì, không nói gì.

Mạnh Hà Trạch càng nói càng kích động, mãi cho đến khi Tống Tiềm Cơ ăn mì xong, đặt đũa xuống. Thanh âm đôi đũa chạm nhẹ vào miệng bát như một tấm định thân phù.

Hắn đột nhiên ngừng lại, tiếp đó thuần thục thu dọn bát đĩa, dâng khăn, pha trà cho Tống Tiềm Cơ.  Tống Tiềm Cơ đứng dậy, bước vào ruộng rau, hơi cúi người.

“Tống sư huynh, xin lỗi, đệ nói nhiều quá”. Mạnh Hà Trạch thẹn thùng:

“… Đêm nay đầu óc đệ không bình thường, huynh đừng để ý, đệ đi đây”

“Chậm đã”

Tống Tiềm Cơ hái xuống hai đoá hoa khoai tây, đưa cho Mạnh Hà Trạch một đoá. Đoá hoa màu tím mới rời cành vẫn còn đọng sương đêm lấp lánh, cánh hoa rất mỏng, run rẩy trong gió.

Mạnh Hà Trạch nhận lấy, có chút mờ mịt, đoá hoa khoai tây này nên xào hay là trộn đây? Một đoá không đủ ăn đâu nhỉ.

“Sư huynh muốn ăn thêm à?”

Tống Tiềm Cơ cạn lời. Đời trước hắn không có con trai, càng không có thân hữu, người khác đều chúc phúc thế nào ấy nhỉ? Cuối cùng hắn chỉ nói:

“Đã đánh là thắng, vạn sự thuận lợi”

Mạnh Hà Trạch ngơ ngẩn, ánh mắt chợt sáng bừng.

Tống Tiềm Cơ đẩy cửa đi ra.

Hà Thanh Thanh nghe thấy động tĩnh, sợ tới mức nhảy dựng lên:

“Tống sư huynh! Ta, ta ở đây làm phiền đến huynh sao”

Tống Tiềm Cơ đáp một tiếng, thầm nghĩ ngươi căn bản không làm phiền ta nổi, bị làm phiền nhất là mấy mầm đậu que kia kìa.

Hà Thanh Thanh cúi đầu, lắp bắp nói:

“Cầm khúc huynh dạy ta, ta đã luyện tập thành thục rồi. Cầm Thí ở Đăng Văn nhã hội, huynh, huynh có thể tới nghe ta gảy cầm không?”

Nàng ngồi chờ trước cửa Tống Viện đã lâu, chỉ vì để lấy hết dũng khí hỏi một câu này.

Hết chương 61.
Bình Luận (0)
Comment