“Có thời gian sẽ đi”
Tống Tiềm Cơ nghĩ, nếu vườn rau hết việc rồi thì đi nghe thử cũng được. Dù sao đây là lần đầu tiên hắn viết khúc.
Thiếu nữ chợt kích động:
“Được! Ta nhất định…..”
Nàng định nói ta nhất định sẽ đứng đầu, lại ngẫm thấy nói vậy quá tự mãn, không thoả đáng, có vẻ khinh cuồng ngạo mạn nên chỉ đáp:
“Ta nhất định sẽ gảy thật tốt!”
Tống Tiềm Cơ đưa nàng bông hoa khoai tây còn lại.
“Đây là?”. Hà Thanh Thanh ngẩn ngơ.
“Tặng ngươi”
“Tặng ta?!’
Trước nay chưa từng có ai tặng hoa cho nàng. Cho dù nhìn nó rất đơn bạc, rất không bắt mắt, giống hệt hoa dại trong ruộng.
“Ừm, chúc ngươi thuận lợi”. Tống Tiềm Cơ nói:
“Mau về đi”
Hai người này đi rồi hắn liền có thể nằm trên ghế dựa, hưởng thụ thời gian nhàn rỗi lúc đêm muộn.
Hà Thanh Thanh cẩn thận cầm đoá hoa trong tay, đi trên sơn đạo tối om. Rất nhiều năm về sau, mọi người tranh nhau đến tặng hoa cho nàng, nàng cơ hồ có được hết thảy những thứ trân quý trên đời.
Nhưng lại không ai biết nàng thích hoa gì nhất
-----------
Đêm đã khuya, trên bàn chỉ thắp một ngọn đèn mờ tối.
Mười người ngồi vây quanh bàn, sắc mặt ủ rũ, không khí ngưng trọng.
Chợt có một thiếu niên bước vào, mọi người tập tức đứng dậy, tràn nhập mong đợi mà vây quanh hắn:
“Tiểu Mĩ, ngươi cuối cùng cũng trở lại rồi! Ngươi thấy khuôn mặt thật sự của nữ tu kia rồi chứ? Trông thế nào?”
“Sao rồi? Hỏi được gì từ nữ tu kia không?”
“Tống Tiềm Cơ vì sao lại tặng cầm cho nàng, bọn họ có quan hệ gì?”
Người có tên Tiểu Mĩ – tiểu nhị của tiệm gạo ngồi phịch xuống, mạnh mẽ vỗ bàn:
“Đừng nhắc đến nữa, cái gì cũng không thấy!”
“Sao có thể như vậy?!”. Hoa Chưởng quầy ban ngày giả dạng thành ‘Vương Thổ Căn’ kinh ngạc:
“Còn có nữ tu không thích mĩ thiếu niên phú quý như ngươi sao?”
“Đúng đấy, ta tuấn tú trẻ trung như vậy, y phục phú quý, thái độ ân cần, vậy mà nàng không những không để ý tới ta, còn trách móc ta? Bảo ta tránh xa ra, nếu không nàng liền báo lên Viện Giám”. Tiểu Mĩ vô cùng tủi thân:
“Việc này không làm nổi đâu! Đây không phải việc cho người làm mà, bên cạnh Tống Tiềm Cơ không có ai là bình thường hết!”
Tiểu nhị tiệm cầm đồ Tiểu Chước trợn trắng mắt, lẩm bẩm nói:
“Nhìn thì đẹp mà không xài được, sớm biết vậy còn không bằng để ta đi”
“Nhưng nàng ấy và Tống Tiềm Cơ nhất định có quan hệ không tầm thường, vậy nên kế tiếp theo của chúng ta sẽ tạm thời thay đổi, đổi thành mĩ nhân kế”. Chưởng quầy tiệm cầm đồ kiến nghị:
“Không cần kiểu thanh cao xuất trần như Diệu Yên, cần một tiểu bạch hoa đáng thương chút”
Hoa chưởng quầy mở ‘Cẩm nang đa tình tử dạy ngươi cách lừa đảo’ ra, không, là mĩ nhân kế trong ‘Cẩm nang phòng chống lừa gạt cho tu sĩ hải ngoại khi lên bờ’ mới đúng, thỉnh mọi người nghiền ngẫm:
Nhào vào lồng ngực quá thấp cấp, diễn trò không được làm vậy.
Mĩ nhân gặp nạn mong cứu giúp, lạt mềm buộc chặt mới xảo diệu.
Mọi người tập trung suy nghĩ, ai nấy đều phát biểu ý kiến riêng, đến lúc nửa đêm, cuối cùng cũng định ra kế hoạch.
“Bước đầu tiên, dẫn xà xuất động, bước thứ hai, lạt mềm buộc chặt, bước thứ ba, lấy thân báo đáp. Mọi người còn có vấn đề gì không?”. Hoa chưởng quầy tiệm son phấn hỏi.
Chưởng quầy tiệm cầm đồ đáp:
“Vấn đề là ai sẽ diễn tiểu bạch hoa gặp nạn đây?”
Hoa chưởng quầy phẫn nộ:
“Các ngươi đừng có mà nhìn ta, nhìn ta làm gì. Không biết đi tìm nữ tử thật à?’
“Ta là nữ, các ngươi nghĩ ta diễn được không?”. Trương Thiết Tượng tiệm rèn vỗ vỗ cánh tay của mình.
Mọi người vội vàng lắc đầu.
“Tống Tiềm Cơ người ta chân tay thon gầy, chẳng phải sẽ bị ngươi vặn cho gãy sao!”
“Lão Hoa, dịch dung thuật của ngươi lợi hại nhất, lại đi lần nữa đi, bọn ta cho ngươi đạo cụ, tuỳ thời chi viện”
“Đúng đấy, trước lạ sau quen, lần này sợ gì!”
Hoa chưởng quầy nghiến răng, lập lờ nước đôi:
“Ta đi”
Về đêm, đèn đuốc trong Phi Vân Lâu vẫn sáng trưng. Viện Trưởng trình lên một tấm giấy mỏng:
“Đây là tiến triển của bọn họ hôm nay, Hoa chưởng quầy còn chưa kịp làm được gì đã bị người ta đuổi ra khỏi Tống Viện. Kế tiếp theo của bọn họ là chuẩn bị mĩ nhân kế”
Thư Thánh hưng trí bừng bừng mà xem hết, vỗ bàn cười lớn.
Viện Trưởng nhẹ giọng thăm dò:
“Người có phải cố ý để bọn họ đi kiểm tra Tống Tiềm Cơ không?”
“Ngươi phát hiện ra rồi sao?”. Thư Thánh cười đáp:
“Bất luận lão phu chọn ai làm đồ đệ, bọn họ đều chấp nhận. Về sau lão phu không còn nữa, bọn họ có mười phần lực, liền sẽ dùng mười phần toàn lực giúp đỡ hắn. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, phải để bọn họ thật tâm tín phục người kế thừa của ta thì mới liều mạng mà làm, dốc hết mười hai phần… Một năm nay, Vệ Bình tuy lừa gạt khắp nơi, lấy đi không ít thứ tốt trong tay bọn họ, nhưng tiểu tử kia quả thực tài năng khiến người ta yêu thích, ngoài miệng bọn họ không nói nhưng trong lòng sớm đã thiên vị hắn mấy phần rồi”
Viện Trưởng bừng tỉnh: “Tống Tiềm Cơ nếu thật sự có thể vượt qua thử thách, vậy mới chân chính thu phục được những người này”
Thư Thánh gật đầu. Bọn bọ có sở trưởng khác nhau, tính khí bất đồng. Bình thường hắc điếm phân bố khắp tứ châu, là một mạng lưới tin tức, khi có việc những người này tụ lại một chỗ, lại là một tấm lưới phòng hộ.
Hắn không thể ở bên đồ đệ cùng hắn trưởng thành trở thành cường giả một phương, đến cùng cũng phải lưu lại vài thứ cho đồ đệ.
Thư Thánh cảm thán:
“Chuyện của Thanh Nhai Thư Viện, đã lâu ta chưa hỏi qua”
Viện Trưởng lập tức quỳ xuống, nghiêm nghị đáp:
“Thư Viện vĩnh viễn là Thư Viện của ngài!”
Thư Thánh đỡ hắn dậy, cười lớn:
“Không liên quan gì đến ngươi”
Bất cứ tổ chức nào quy mô càng lớn nhất định càng khó khống chế, còn phân ra nhiều phe phái, không còn đồng tâm hiệp lực nữa. Sự khống chế của hắn với Thư Viện đã không còn như lúc trẻ. Mọi người trong Thư Viện kính sợ sự cường đại của hắn , coi hắn là tín ngưỡng về mặt tinh thần, nhưng không nhất định sẽ nguyện ý vì người kế thừa hắn chọn ra mà băng sông vượt lửa.
Thư Thánh đẩy cửa sổ ra, ánh mắt xuyên qua bầu trời đầy sao, xuên qua màn sương đêm dày đặc nhìn về phía sau núi Hoa Vi Tông:
“Việc này, ta rốt cục cũng nhanh hơn lão quỷ kia một bước!”
Gió đêm dần lạnh, Tống Tiềm Cơ đang ngồi trên ghế dựa đột nhiên thấy mũi hơi ngứa, nhịn không được mà hắt xì một cái.